Chương 24

Ghế dựa Dư Thính mua rất nhanh đã được giao đến chỗ Yến Từ.

Lướt qua cái bàn nhỏ, cửa phòng ngủ mở rộng, nằm trên giường mở mắt ra là có thể nhìn thấy.

Ghế dựa màu hồng phấn, thiết kế xinh đẹp, đặt trong không gian nhỏ hẹp cũ xưa này hoàn toàn không phù hợp.

Yến Từ nằm nghiêng trên giường, vẫn luôn nhìn về phía cái ghế.

Cậu đã quen với một kiểu sinh hoạt nhất định, mỗi ngày đều cố chấp dựa theo phương án tốt nhất để sinh hoạt, ví dụ mỗi ngày về nhà phải luôn kéo rèm cửa; lại ví dụ đến giữa trưa phải uống nước dưa chuột; lại ví dụ như 10 giờ tối đi ngủ, sáng dậy 6 giờ.

Nhưng hôm nay lại bị quấy rầy.

Trong nhà có khách tới, phòng có thêm một món đồ.

Cục diện vốn có đột nhiên bị phá vỡ làm cậu cảm thấy nóng nảy, so với việc khó ngủ thì nó càng làm cậu bất an hơn.

Yến Từ lại một lần nữa kéo ghế dựa lại, phòng quá nhỏ không có chỗ cất đi.

Theo bản năng mím môi, lại đặt ghế dựa ở góc phòng ngủ.

Nhưng, nếu lần sau cô ấy tới đây, không nhìn thấy ghế dựa liệu có nổi giận không?

Yến Từ trằn trọc khó ngủ, cuối cùng lại đem ghế kéo trở về.

Hai cái ghế được đặt đối xứng với nhau, chỉnh chỉnh tề tề.

Yến Từ thử ngồi xuống, mềm mại, lại không bị cộm mông.

Cậu chậm rãi ngả người về sau, lưng ghế mềm nhẹ dán sát vào cột sống, cảm giác thoải mái làm cậu chậm rãi thả lỏng.

Phía trước là khung cửa sổ nho nhỏ, trong cửa sổ là ánh trăng cô đơn.

Cậu yên tĩnh đối diện với ánh trăng, trong đầu nảy ra một ý nghĩ mới.

Có lẽ.

Cậu hẳn nên thử đi ra ngoài, làm cho ánh trăng càng đẹp hơn bên song cửa sổ.

Dư Thính chuẩn bị đi làm tóc.



Như vậy thì đến thứ 2, mọi người sẽ chú ý đến tóc của cô mà không nhìn chằm chằm vào đầu tóc của Yến Từ.

Hội chứng Asperger khi bị người khác chú ý sẽ sinh ra cảm giác bất an, là một người cứu giúp cậu ấy, Dư Thính có quyền bảo vệ tiểu đáng thương không bị người ngoài quấy rối.

Vì thế, sáng sớm, Dư Thính cầm một quyển tạp chí thời trang chạy đến trước mặt dì Tô.

“Dì Tô, hôm nay con muốn đi làm tóc!”

Đôi mắt dì Tô sáng lên: “Thính Thính muốn bỏ cái đầu rong biển này rồi hả?”

Trời sinh cô tóc xoăn tự nhiên, lại nhuộm màu xanh, ở trong mắt dì Tô chính là một đám rong biển.

“Đúng vậy, dì Tô giúp con nhìn xem mấy màu này, màu nào đẹp hơn đi.” Dư Thính đem cuốn tạp chí mở ra trước mặt bà.

Màu hồng phấn, màu xanh sương mù, màu tóc bạc của người già.

Đến cầu vồng còn không loè loẹt như thế.

Biểu cảm dì Tô: Bà già này đã lỗi thời rồi.

“Tuỳ sở thích của con.” Dì Tô ngượng ngùng nêu ý kiến, thở dài tiếp tục làm việc.

“Vậy con sẽ nhuộm màu hồng hải vương!” Dư Thính dứt khoát lựa chọn, sau đó nhanh như chớp chạy đi.

Dì Tô: “...”

“Ý, ý gì vậy?” Bà nhéo nhéo hầu gái đang lau nhà, “Vừa rồi đại tiểu thư nói hải gì cơ?”

Hầu gái: “Hồng hải vương (1), dì đã xem phim ‘Aquaman: Đế vương Atlantis’ chưa? Màu hồng hải vương là màu tóc của vợ Aquaman.”

(1) Phim ‘Aquaman: Đế vương Atlantis’ do James Wan đảm nhiệm vai trò đạo diễn, đây là bộ phim thứ 06 của DC Extended Universe.

Dì Tô: “...”

Thấy dì Tô nghe không hiểu, hầu gái miêu tả: “Chính là màu tóc của tiểu mỹ nhân ngư Ái Lệ Nhi.”

Không chờ được Ái Lệ Nhi phiên bản gen Z ra đời, nhưng lại ra đời một nàng công chúa Bạch Tuyết gen Z.

Cô đem tóc làm thành mái tóc ngắn bồng bềnh, đuôi tóc uốn cúp dán vào cổ, làm cho khuôn mặt càng nhỏ thêm. Nhan sắc cũng lên hương, mái tóc đen nhánh, phía sau đính một cái nơ con bướm màu đỏ, màu da trắng như tuyết, đôi mắt đào hoa long lanh.



Dì Tô vui vẻ quá trời.

Bà cho rằng Dư Thính sẽ nhuộm tóc màu hồng, sầu đến nỗi không ăn xong bữa sáng.

“Thính Thính, con không nhuộm tóc hồng à?”

Dư Thính cũng muốn nhuộm hồng, nhưng nghĩ đến dì Tô vốn đã có thành kiến với việc cô nhuộm xanh kia, vì thế từ bỏ, nhuộm lại màu đen.

“Đúng vậy, nếu dì không thích thì con không nhuộm.” Cô xoay một vòng, “Đẹp không dì?”

“Đẹp đẹp, mau mau chụp hình để anh chị con nhìn một chút.”

Dư Thính điều chỉnh tư thế, nhìn ống kính tạo kiểu.

Dì Tô vui vẻ đến hỏng rồi, liên tục chụp nhiều tấm.

Dư Dung không trả lời, nhưng Dư Chi Chu lại trả lời rất nhanh.

Anh đang rất hot, bình thường không có thời gian để quan tâm cô, hôm nay thấy Dư Thính đổi kiểu tóc, dứt khoát phát cho cô mấy cái bao lì xì.

Dư Thính nhận hết, sau đó nghe tiếng thông báo của app.

‘1: Làm cho nhân vật nhỏ yếu bất kỳ cảm nhận được nhiệt tình của bạn (Đã hoàn thành, khen thưởng: 15 tệ).’

‘2: Làm cho một người quan tâm bạn, cảm nhận được sự coi trọng của bạn đối với họ (Đã hoàn thành, khen thưởng: 5 tệ).’

Nhiệm vụ 1 hôm qua đã hoàn thành.

Nhưng cô không nghĩ đến nhiệm vụ 2 cũng được hoàn thành.

Chẳng lẽ cô nhuộm tóc về lại màu đen đã làm dì Tô vui vẻ như vậy?

Yêu cầu của người lớn đối với cô thấp như thế?

Vậy nếu cô hiểu chuyện hơn một chút, dì Tô và chị chẳng phải vui đến mức chết đi sao?

Dư Thính ngồi trên sô pha đọc truyện tranh.

Chương 3 không có cốt truyện gì.