Chương 33

Hiếm lắm Dư Chi Chu mới về nhà, dì Tô làm một bàn thức ăn thịnh soạn, đều là những món anh thích ăn.

Trên bàn cơm chỉ có ba người bọn họ.

Dư Thính đang nghĩ cách giúp Cố Song Song xin chữ ký, liền nghe dì Tô nói: "Tiểu Đa đã về rồi."

Trong nháy mắt, động tác của ba người đồng loạt dừng lại.

Dư Thính và Quý Thời Ngộ cùng nhìn về phía Dư Chi Chu, anh lười biếng gục mặt xuống, sau đó buông chén đũa, không chút suy nghĩ đứng dậy đi ra ngoài.

Dư Dung cuốn tay áo sơ mi lên, nói: "Đứng lại."

Dư Chi Chu làm như không nghe thấy, đi vòng qua người cô.

"Dư Chi Chu." Dư Dung túm chặt tay cậu, "Chị kêu em đó, em có nghe không hả?"

Vẻ mặt Dư Chi Chu không kiên nhẫn: "Buông tay."

"Làm sao, đủ lông đủ cánh rồi? Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, rốt cuộc em muốn làm cái gì?"

Hai người cứ như bom nổ chậm, chạm vào một chút là nổ ngay.

Dì Tô vội vàng kéo Dư Thính và Quý Thời Ngộ lên lầu, nhẹ giống nói với Quý Thời Ngộ: "Tiểu Ngộ dẫn Thính Thính về phòng đi, đừng xuống lầu."

Hai chị em từ mấy năm trước nảy sinh mâu thuẫn, từ đó hễ cứ gặp mặt là cứ như kẻ thù, cãi nhau một cái là không nhận ra ai nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Bốn năm trước, Dư Chi Chu 20 tuổi gạt người nhà thay tên đổi họ tham gia chương trình tuyển chọn tài năng mới.

Bằng gương mặt đẹp trai xuất sắc, ưu thế về thân hình cùng giọng nói đặc biệt, Dư Chi Chu chỉ cần mấy tháng ngắn ngủi mà đã nổi danh khắp internet, lấy thành thích đứng nhất trở thành trưởng nhóm, mang theo nhóm của mình chính thức xuất đạo.

Nhân sinh của anh thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng.

Nhưng mà vào lúc này, một tài khoản weibo V tung ra một đoạn đối thoại của một tiết mục, nội dung nói về việc vì Dư Chi Chu là em ruột của Dư Dung, Dư Dung lấy thân phận người đầu tư yêu cầu tổ tiết mục vì anh điều động nội bộ danh ngạch.

Trong phút chốc, toàn bộ bộ weibo đều là các bài đăng bôi đen che trời lấp đất, nói là toàn bộ thế giới đều bôi đen cũng không quá.

Nhóm fans vừa thành lập không có kinh nghiệm ứng phó với chuyện bị bôi đen quy mô lớn này, trong một đêm việc bôi đen đã trở nên bạo hot, Dư Chi Chu bị gắn liền với mấy từ "làm bộ, "dối trá". "Dư Dung".



Chỉ một đêm ngắn ngủi, mọi người đều quên hết chuyện anh dùng giọng nói đặc biệt của mình đến với mọi người; quên mất ánh hào quang rực rỡ trên sân khấu của anh; càng quên mất anh đã dựa vào thực lực của chính mình làm cho nhóm khởi tử hồi sinh, từ tổ nguy hiểm tiến vào tổ an toàn.

Ngoại trừ Dư Chi Chu, những thành viên khác cũng chịu không ít ảnh hưởng từ dư luận.

Tổ tiết mục đem anh coi thành phế thải, giải trừ hợp đồng, ngoài ra còn phải bồi thường một khoảng tiền kếch xù.

Ngay sau đó, hai chị em trở mặt thành thù.

Việc khắc khẩu vẫn còn tiếp tục.

Tiếng gào thét, tiếng chửi rủa như dời non lấp biển, từ dưới lầu truyền đến lỗ tai cô.

Hốc mắt Dư Thính đỏ bừng, không cách nào hiểu được tại sao hai anh chị lại đi đến một bước này.

"Vào phòng đi."

Quý Thời Ngộ mở cửa phòng ngủ.

Cô vẫn đứng trước cửa không nhúc nhích.

"Em nói em không cần chị quản! Cho dù em có chết ở bên ngoài cũng không cần chị quản!"

Cho dù không thấy mặt Dư Chi Chu nhưng Dư Thính vẫn tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh lúc này.

Phẫn hận, không cam lòng, chán ghét.

Giọng nói Dư Dung bình tĩnh: "Được, vậy từ hôm nay em vĩnh viễn đừng về cái nhà này nữa."

Dư Thính rốt cuộc không nhịn được nữa, lảo đảo chạy xuống lầu.

Anh đã cầm lấy chìa khoá rời đi, bóng dáng nhanh chóng bị bóng tối cắn nuốt.

"Anh!" Dư Thính kêu anh, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, túm chặt góc áo anh, gần như cầu xin, "Đừng mà, anh đừng đi."

Đuôi mắt Dư Chi Chu đỏ lên, anh nhìn về phía sau cô.

Toà nhà này đã sớm mất đi sự ôn nhu ngày xưa, biến thành một l*иg giam lạnh băng, Dư Dung đứng giữa l*иg giam, trở thành người cầm đầu khống chế toàn bộ chìa khoá trong nhà.

Anh không nói gì, tránh khỏi tay Dư Thính, mặc kệ cô khóc lóc, lên xe nghênh ngang rời đi.

Độ ẩm không khí rất thấp, những đám mây nặng trĩu lơ lửng.



Ngực Dư Thính bắt đầu đau, hô hấp không thông làm cả người cô run rẩy.

"Dư Thính?" Quý Thời Ngộ chạy lại nhìn cô.

Gương mặt cô tái nhợt, nước mắt chuỗi dài chuỗi ngắn liên tục lăn xuống.

"Dì Tô." Quý Thời Ngộ bế cô lên, chạy vội vào nhà, "Mau kêu bác sĩ Vương đến đây!"

Dư Thính khó chịu, không rảnh lo đến việc phản kháng.

Nhịp tim đập nhanh đến nỗi như muốn nổ tung, tầm mắt đen kịt, có một tầng sương mù bao phủ tròng mắt.

Đau.

"Tôi... Tôi khó chịu." Giọng nói Dư Thính nức nở, bất lực mà đau khổ.

Quý Thời Ngộ rất ít khi thấy cô khóc.

Trong nháy mắt suy nghĩ, đời trước khi cậu chết đi, có phải cô cũng có vẻ mặt này không.

...

Khi cô làm trị liệu ở phòng y tế, Dư Dung ở ngoài vẫn luôn đứng ngồi không yên.

Thể chất Dư Thính không tốt, trái tim cũng yếu ớt hơn người bình thường, cảm xúc hơi quá khích một chút thì trái tim sẽ không thừa nhận nỗi.

Bọn họ không nên cãi nhau trước mặt Dư Thính.

Dư Dung không nói gì, cảm giác tự trách cắn nuốt lấy cô.

"Giang Hoài, anh quay về giải quyết chuyện công ty trước đi." Dư Dung đem chìa khoá văn phòng giao cho anh, "Văn kiện yêu cầu ký tên thì trực tiếp đem qua đây, còn lại tự anh quyết định."

Giang Hoài nhướng mày: "Yên tâm như vậy?"

Dư Dung gắt gao nhìn chằm chằm phòng y tế, câu từ nhạt nhẽo: "Không phải yên tâm, là anh không dám."

Giang Hoài chỉ cười không nói, rời đi trước.

______