Chương 4

Dư Thính không biết Quý Thời Ngộ đang nghĩ cái gì, cũng không biết trước khi trọng sinh, trong tương lai cậu đã gặp phải chuyện gì khiến cậu quyết tâm trả thù cô đến thế, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt, dù gì thì cô cũng không phải người tốt lành gì hết.

“A Ngộ, tớ kêu bọn họ đưa cậu về phòng, sau đó đợi bác sĩ Vương đến khám bệnh cho cậu được không?”

Quý Thời Ngộ tránh đi ánh mắt của cô, im lặng lảo đảo đi ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước thì thân thể cao gầy ngã về phía trước. Dư Thính gọi người cõng Quý Thời Ngộ về phòng, bác sĩ Vương cũng kịp thời chạy đến.

Bệnh tình của Quý Thời Ngộ không nghiêm trọng lắm, nguyên nhân là do để bụng đói ở trong tầng hầm lạnh lẽo, đói khát cùng lạnh lẽo thay phiên tra tấn, vì thế liền bị bệnh.

Bác sĩ Vương đang kiểm tra cho cậu, cô không dám đi vào, bực bội đi dạo ngoài hành lang.

Trong tóm tắt có nói, Quý Thời Ngộ muốn để Dư gia bọn họ nợ máu trả bằng máu, cậu ta nói như vậy nghĩa là Dư gia đã làm gì cậu ta, hoặc cô đã làm gì cậu ta.

Aiz…

Hiện tại chuyển sang đối xử tốt với Quý Thời Ngộ còn kịp không?

Nhưng mà thường ngày cô cũng không đối xử tệ lắm mà…

Dư Thính uỷ khuất muốn khóc, quyết định sẽ nhìn đi nhìn lại cốt truyện tiếp theo, thật sự muốn đuổi Quý Thời Ngộ đi, không chỉ là đuổi ra khỏi nhà, mà là đuổi ra khỏi Giang thành!

Cô ấn mở điện thoại.

10 tệ miễn phí hệ thống cho đã dùng hết, muốn biết cốt truyện tiếp theo thì chỉ có cách làm nhiệm vụ, vấn đề là làm sao để làm chuyện tốt đây?

Dư Thính sầu não thở dài thở ngắn.

Hôm nay cô chưa có ăn gì hết, bị những chuyện phiền phức làm cho bực bội không thôi, bụng đói không chịu được, bây giờ đứng ở đây tốn công suy nghĩ, chi bằng đi kiếm gì ăn no trước đã.

Nghĩ đến đây, Dư Thính dứt khoát xuống lầu vào phòng bếp kiếm ăn.

Phòng khách ban đêm càng thêm cô quạnh, đi được mấy bước liền nghe thấy tiếng mèo kêu bên tai.

m thanh ‘meo meo’ ngắn ngửi, đứt quãng truyền đến tai, trong không gian yên ắng trở nên cực kỳ quỷ dị.

Dưới ánh đèn, mèo béo màu lông trắng cam bị vòng treo cổ treo lên giá đặt đồ trang trí trên vách tường, cơ thể mèo bị treo hoàn toàn trên giá, bốn chân đong đưa giữa không trung, bất lực kêu meo meo, sự thật là nó nhảy loạn khắp nơi, không may vòng cổ bị vướng vào giá, thế là mắc kẹt ở đó.

—— đây là mèo của Quý Thời Ngộ.

Dư Thính nhớ rõ một tháng trước, Quý Thời Ngộ nhặt về một con mèo đi lạc, cô không thích, yêu cầu cậu ta đuổi mèo đi.

Đương nhiên Quý Thời Ngộ không chịu nghe theo, sau đó trộm nuôi mèo dưới tầng hầm.

Dư Thính cũng không phải người có tính cách bá đạo, chỉ cần nó không lảng vảng ở trước mặt cô, thì cô liền mắt nhắm mắt mở cho nó vào nhà.

Lúc này, Dư Thính phát hiện trên đỉnh đầu con mèo có một ngôi sao năm cánh lập loè trống rỗng.

App nói chỉ cần là nhân vật khó khăn dưới cấp 1-2 sẽ tuỳ ý kích hoạt, vậy con mèo này chính là đối tượng khó khăn cần sự giúp đỡ?

Nghi ngờ, cô thong thả đi lại gần.

Thấy có người, mắt mèo màu hổ phách tràn ngập vẻ cầu xin, tiếng kêu càng nhỏ lại.

Dư Thính có chút thói quen ở sạch, không thích động vật có lông như chó mèo, hiện tại là vì nhiệm vụ, Dư Thính đành phải căng da đầu giải cứu mèo béo.

“Mi, mi không được cắn ta có biết chưa.”

Dư Thính cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của nó, sợ nó giãy giụa nên khi giải cứu động tác cực kỳ cẩn thận.



Mèo kêu nhỏ, không có dấu hiệu muốn lộ móng vuốt.

Dư Thính cởi bỏ vòng cổ bị vướng trên giá treo, nhan chóng ôm mèo đặt xuống đất, ngay sau đó xem xét cổ nó có bị thương không.

Vẫn ổn, chỉ bị cạ nên hơi đỏ một chút, không bị trầy da.

Có lẽ do thành công thoát khỏi nguy hiểm, ngôi sao trên đỉnh đầu chậm rãi biến mất, biến thành năm viên đá tình yêu màu đỏ.

Dư Thính nhớ tới nhắc nhở của hệ thống, sao năm cánh là yêu cầu giúp đỡ, màu đỏ là độ hạnh phúc, còn năm viên đá màu đỏ đại diện cho đối tượng cảm thấy hạnh phúc viên mãn, cô không nhịn được cười ra tiếng, “Mi thật dễ dàng hạnh phúc nha.”

Mèo đong đưa cái đuôi, thậm chí cả gan vươn lưỡi liếʍ đầu ngón tay của cô.

Dư Thính không kịp né tránh, cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến làm cho lông tơ dựng thẳng lên, vội vàng buông tay đem mèo thả xuống đất.

“Dư Thính, cậu thật sự ác độc đến mức một con mèo cũng không tha.”

Giọng nói vô cảm của thiếu niên bất ngờ truyền tới.

Lưng Dư Thính cứng đờ, ngoái đầu nhìn về phía sau.

Quý Thời Ngộ vịn cầu thang đứng cách đây không xa, dáng người thẳng tắp.

Ánh sáng của đèn không chiếu tới chỗ cậu đứng, biểu cảm so với khi nãy càng lạnh lẽo hơn.

Dư Thính hơi há mồm, á khẩu không trả lời được.

Quý Thời Ngộ đi đến ôm mèo lên, ngón tay vuốt ve lưng mèo, đến khi nhìn thấy vết hồng hofnh trên cổ mèo, động tác dừng lại trong chớp mắt.

Dư Thính biết cậu nghĩ gì, tức giận: “Quý Thời Ngộ, cậu đừng ngậm máu phun người! Tớ đang cứu nó!”

“Cứu?” Quý Thời Ngộ nhìn qua, “Cứu nó thoát khỏi hình dạng mèo, đầu thai làm người? Vậy thì tôi phải thay nó cảm ơn cậu rồi.”

Dư Thính suy nghĩ một chút, “Nếu cậu thành tâm cảm ơn, thì cũng không thể không được.”

Quý Thời Ngộ cười, cười lạnh.

Dư Thính không chịu được bị oan uổng, lập tức nói: “Tớ thấy nó bị treo trên giá, từ bi đại phát cứu nó một mạng mèo, nếu cậu còn không tin, chúng ta đi xem camera phòng điều khiển là được!”

Quý Thời Ngộ: “À”

À con mẹ cậu!

Dư Thính nóng lên, không nói một lời kéo cổ áo cậu lôi đến phòng điều khiển.

“Buông tay.”

Quý Thời Ngộ ra lệnh, thấy Dư Thính không dao động, nói lại lần nữa: “Tôi kêu cậu buông tay.”

Dư Thính túm chặt hơn, hai người lôi lôi kéo kéo, gần nửa ngày mới đến phòng điều khiển.

Thiết bị trong phòng điều khiển sán lên, Dư Thính ngồi trước máy tính, điều chỉnh thời gian nửa tiếng trước, chỉ vào màn hình cho thằng oắt con kia nhìn.

“Này, tự xem đi.”

Trên màn hình, con mèo béo nghênh ngang đi vào phòng khách, nhìn xem khắp nơi rồi nhảy lên tường, cái móc nhỏ của giá vô tình mắc vào vòng cổ của nó, con mèo cồng kềnh lập tức bị treo lên.

Nếu Dư Thính tới chậm ba phút, chỉ sợ mèo sẽ bị nghẹt thở mà từ giã cõi đời.



Quý Thời Ngộ nhìn màn hình, trong mứt xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó lại im lặng, nhấp môi không nói gì.

Dư Thính khoanh tay trước ngực: “Quý Thời Ngộ, cậu có muốn phản biện gì nữa không?”

Cậu quay đầu đi.

“Cậu có thể ở lại đây là do bởi vì trước khi chết, cha tớ đã yêu cầu, mà mèo của cậu có thể ở lại là do tớ lương thiện, hiện tại tôi cứu nó một mạng, có phải cậu nên cảm ơn tớ không? Ngoài cảm ơn còn phải đền tội vì vu oan cho tôi.”

Quý Thời Ngộ làm như khó khăn hít một hơi, lát sau mới nói: “Cảm ơn.”

Dư Thính nhướng mày: “Cậu không đủ chân thành.”

Cậu nói: “Vậy cậu muốn tôi chân thành như thế nào?”

Dư Thính không nói.

Nhiệm vụ nói làm xong chuyện tốt phải nhận được lời cảm ơn chân thành, nhưng cô không biết phân biệt như thế nào, chỉ là loại người như Quý Thành Ngộ khẳng định rất không chân thành!

Quý Thời Ngộ thấy cô không lên tiếng, đột nhiên đi ra ngoài.

Dư Thính không ngừng gọi lại: “Cậu đi đâu đó?”

“Tầng hầm ngầm.”

“?”

“Đền tội.” Cậu tăng thêm chữ, “Chân thành đền tội.”

“???”

Dư Thính phản ứng lại, giữ chặt cậu: “Khoan đã, từ nay về sau cậu không cần xuống tầng hầm nữa.”

Cô lớn lên cùng Quý Thời Ngộ, đã sớm hiểu rõ tính cách của cậu.

Người này bình thường ít nói, nhưng tâm tư rất sâu, một khi ghi hận sẽ ghi hận cả đời, về sau có một ít hành động hại chết cô cũng là bình thường đi.

Nhưng mà Dư Thính vẫn không muốn chết lúc 20 tuổi…

“Tớ không làm phiền cậu nữa.”

Dư Thính suy nghĩ thông suốt.

Quý - một nghèo hai trắng tay - Thời Ngộ nào đó, tuy rất quan trọng với cô, nhưng vì một người đàn ông mà hy sinh gia tài bạc triệu của mình sao? Cô không làm được!

Bây giờ Quý Thời Ngộ không thích cô, nhưng sau này sẽ có nhiều người đàn ông khác thích cô.

Nói xong cậu đó, Dư Thính héo úa rời đi, chỉ chừa lại cho cậu một bộ dạng ủ rũ cụp đuôi.

Cô đi xa dần, cuối cùng cả người hoà vào bóng tối.

Quý Thời Ngộ vẫn chưa rời đi, trong ánh mắt dõi theo cô giấu một tia nghi ngờ.

Tối nay có người không ngủ được, yeah.

Dư Thính mở đèn ngủ, vào app nhân sinh, trong ba nhiệm vụ thì đã hoàn thành hai nhiệm vụ, bởi vì là người mới, khen thưởng nhiệm vụ gấp đôi.

Cô có 16 tệ, nớm nớp lo sợ mua ‘tiết tử’.