Chương 8

Giây tiếp theo, một bàn tay đón lấy.

Nhìn bàn tay thon dài đẹp mắt, lại nhìn hộp sữa vô tri vô giác kia thuận mắt không ít.

Đôi mắt nhợt nhạt màu trà bị tóc mái che khuất, xinh đẹp như châu như ngọc, cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã đặt hộp sữa trên bàn, lấy đồ của mình rời đi.

Dư Thính lẳng lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, bỗng nhiên nhớ tới trên tay cậu chỉ có hai cái bánh bao.

Yến Từ đáng thương đến mức… Một bao dưa muối cũng không có?

“Song Song, có phải Yến Từ rất nghèo không?” Dư Thính nhớ lại ‘lão già’ kia, ở thời đại khoa học được phổ cập rộng rãi này, đến cả ông già cũng không cần ‘lão già’ nữa, nhưng Yến Từ lại cầm, nhìn kỹ thì ‘lão già’ kia là phiên bản đời đầu.

Cô Song Song trả lời: “Triệu Học Thành nói nhà cậu ta chỉ có một người, chắc là nghèo.”

Dư Thính trầm tư vài giây, cầm lấy hộp sữa bò đuổi theo.

“Yến Từ!” Cô thở hồng hộc kéo tay áo thiếu niên, dưới khuôn mặt bình tĩnh đem hộp sữa bò đưa cho cậu, “Này.”

Yến Từ không nhận.

Nhưng Dư Thính cảm giác được cậu nhíu mày, hình như là đang nghi ngờ.

“Chỉ ăn bánh bao thì không đủ chất dinh dưỡng đâu, cậu uống thêm sữa bò đi.”

Yến Từ giống như liếc nhìn đỉnh đầu cô, sau có chậm rãi lấy ra một lọ nước dưa chuột.

Rất tốt, màu của nước dưa chuột giống y hệt màu tóc của cô.

Đây là thức uống khó uống nhất ở trường học, rất ít người mua, cho nên không bán mà cho miễn phí, Dư Thính không ngờ Yến Từ lại uống được loại thức uống mà đến heo còn khinh bỉ.



Cậu ôm bánh bao, cằm nước trái cây, trong chốc lát tìm đến một chỗ ngồi yên tĩnh, an an tĩnh tĩnh, hình ảnh này có chút đáng thương.

Dư Thính liếc nhìn hộp sữa bò

Cô không có hứng thú, tuỳ tiện ném cho bạn học đang thở hổn hển gặm bánh bao bên cạnh, “Cho cậu.”

Nam sinh bị doạ cho nghẹn, thấy đó là sữa bò đích thân Dư đại tiểu thư cho cậu, đột nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, mở ống hút cắm vào uống.

“Cảm ơn cậu.”

Dư Thính không chút để ý: “Không cần khách khí.”

Nam sinh đại kinh thất sắc.

Đại tiểu thư… Sao hôm nay lại tốt bụng như vậy??

Dư Thính không còn hứng thú ăn cơm trưa.

Đi ra ngoài vừa vặn đi ngang qua bàn của Quý Thời và Hạ Thất Tịch đang ngồi, vẻ mặt hai người, một vẻ lo sợ, một vẻ vô cảm, mà cô thì chỉ dùng khoé mắt liếc hai người bọn họ, sau đó làm như không thấy gì, rời đi.

Quý Thời Ngộ nhíu mày, loáng thoáng thấy có chút khó hiểu.

Còn một tiếng nghỉ trưa.

Tuy rằng Dư Thính học ngoại trú, nhưng cũng có phòng ký túc xá, vì để tiện cho việc nghỉ ngơi.

Trở lại ký túc xá, Dư Thính nằm trên giường mở app ra.



Nhiệm vụ 1 và 3 đã hoàn thành, rốt cuộc cô cũng có thể kích hoạt thẻ bài nhân vật!!

Dư Thính cố gắng sửa sang lại tư thế, lau lau lòng bàn tay, gấp gáp mở giao diện thẻ bài nhân vật, cuối cùng cô đã có thể kích hoạt thẻ bài bốn sao trở lên.

Nghĩ vậy, Dư Thính khẩn trương nhấn rút thẻ.

‘Chúc mừng bạn đã kích hoạt nhân vật bốn sao.’

‘Tên nhân vật: Hạ Thất Tịch.’

‘Tuổi nhân vật: 17.’

‘Quan hệ nhân vật: (Mua đến chương 3: sẽ kích hoạt).’

‘Tiểu sử nhân vật: (Mua đến chương 10: sẽ kích hoạt).’

‘Kết cục nhân vật: (Mua đến chương đại kết cục sẽ kích hoạt).’

‘Nhắc nhở: Giúp đỡ nhân vật cấp bốn sao trở lên sẽ nhận được gấp đôi tiền khen thưởng.’

“...?”

“......??”

Ai ai ai?

Muốn cô giúp ai??

Dư Thính tức giận đập điện thoại xuống giường.