Chương 1: Lần đầu gặp nhau, học sinh từ trong núi chuyển tới

Đang là mùa mưa, mây đen che phủ cả bầu trời kèm theo tiếng sấm chớp, mưa to rơi xuống như trút nước.

Chủ nhiệm Nhất Trung(*) cầm ô đi ngang qua sân thể dục hướng về phía cổng trường. Đến gần chỗ bảo vệ, ông nhìn thấy một thiếu niên ngồi chồm hổm dưới mái hiên.(*Nhất Trung = Trường THPT số 1)

Giữa cơn mưa âm u này, cậu giống như một cây liễu trong mưa, trở thành một màu sáng không thể không chú ý. Cậu mặc một chiếc áo thun và một chiếc quần dài đã bị giặt đến trắng bệch không nhận ra được màu sắc ban đầu của nó, ngoài ra còn bị cắt ngắn làm lộ ra một phần mắt cá chân không khỏi ngượng ngùng. Mắt cá chân của cậu trắng đến chói mắt, đồng thời cánh tay và da thịt lộ ra của cậu cũng trắng sáng bóng giống như ánh trăng không lưu lại một chút tạp chất nào.

Cậu thật sự rất gầy, ngồi xổm nơi đó thu mình lại như một chú chó nhỏ mắc mưa.

Nhân viên bảo vệ ngồi ở trong phòng nói chuyện với cậu: "Bạn học nhỏ, cháu vào trong đi, quần và giày đều ướt hết rồi!"

Thiếu niên ngẩng đầu lên đối với bảo vệ cười, đuôi mắt và khóe miệng khẽ nhếch, màu trắng thuần khiết ban đầu bỗng chốc trở nên tươi đẹp, đôi môi đỏ mọng mím lại.

Hình như cậu muốn nói gì đó với bảo vệ, nhưng thanh âm quá nhỏ chủ nhiệm không thể nghe rõ được.

Bảo vệ thấy ông liền chào hỏi: "Ồ, chủ nhiệm Lý tới rồi! Cậu bé này ngồi chồm hổm đợi ngài từ nãy giờ"

Thiếu niên đang ngồi chồm hổm nghe thấy vậy liền bật người đứng lên, chỉnh lại chiếc áo thun cũ trên người, cúi đầu thật sâu, hô: "Xin chào chủ nhiệm"

Giọng của cậu cũng giống như những người bình thường khác, trong trẻo và êm dịu như gió mùa xuân thổi qua.

Nhìn có vẻ là một học sinh ngoan.

Chủ nhiệm vừa lòng mà nở nụ cười, đỡ cậu dậy: "Lâm Thanh Trì đúng không?"

Thiếu niên gật đầu.

"Sao chỉ có một mình em tới? Người trong nhà không đi cùng em sao?" Chủ nhiệm đứng ở dưới mái hiên chỉ cách cậu có nửa thước, nhìn thấy bộ dáng mất tự nhiên cúi đầu xuống của cậu thanh âm không tự chủ được mà nhẹ nhàng đi: "Không sao đâu, chúng ta vào trong phòng bảo vệ đi, em xem bả vai của em bị mưa làm cho ướt rồi"

"Dạ" Thiếu niên khe khẽ lên tiếng, đi theo chủ nhiệm vào trong phòng bảo vệ. Bảo vệ đưa cho cậu một cái ghế để cậu ngồi, cậu còn nói cảm ơn, cậu ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm: "Đường trong thôn bị sạt lở do mưa, cha em phải đi mở đường còn mẹ thì phải chăm sóc ông ngoại bị bệnh"

Đây là câu trả lời mà chủ nhiệm đã hỏi.

Chủ nhiệm nghe vậy không khỏi ngạc nhiên một chút, lại nhìn đến cái túi đan* dính không ít bùn bền ngoài, liền im lặng.

(*này là cái túi được đan thành nha)

Bảo vệ nghe xong có chút thổn thức, ông mỗi ngày ngồi ở cửa phòng nhìn từng chiếc xe sang trọng lui tới đưa đón những thiếu gia nhà giàu hoàn toàn khác xa cuộc sống của Lâm Thanh Trì, ông không nhịn được tâm sinh ra sự thương mến.

Cũng không phải chưa từng thấy qua đứa nhỏ xuất thân từ gia đình nghèo khó, chủ yếu là vì Lâm Thanh Trì tuy sinh ra trong hoàn cảnh như vậy nhưng lại lớn lên xinh đẹp, làn da trắng nõn nà giống như sữa bò, ngũ quan mềm mại có sự hài hòa giữa nam nữ như là một tác phẩm nghệ thuật được sáng tạo bởi một nghệ sĩ thiên tài. Mà một tác phẩm nghệ thuật như vậy đáng ra nên được nâng trong tay cưng chiều thế mà lại lớn lên trong núi, trên bàn tay là những vết chai do lao động cọ sát mà ra, mỗi ngày đều sống cùng với cây trồng và gia cầm.

Có lẽ chưa bao giờ trông thấy thành thị phồn hoa nên làm cậu khó mà thích ứng với hoàn cảnh mới này, trong từng cử chỉ hành động có chút lúng túng cùng với tự ti không thể che giấu.

Bằng vào sức mình mà có thể từ đường núi xa xôi kia đi tới đây quả thật không dễ dàng a.

"Bạn học nhỏ, uống chút nước ấm đi" Bảo vệ đưa cái cốc giấy dùng một lần qua, một người đàn ông cao lớn lại nhẹ giọng nói giống như sợ làm kinh hãi đến động vật nhỏ.

Lâm Thanh Trì đột nhiên bị nhét một cái cốc đầy nước, chân tay có chút luống cuống: "A.......Dạ, cảm ơn, cảm ơn"

" Một đường tới đây quả thực rất vất vả đi? Như vậy đi, trước tiên thầy đưa em tới gặp chủ nhiệm lớp của em, sau đó em trở về ký túc xá ngày mai rồi lên lớp" Chủ nhiệm cau mày nhìn thân hình gầy yếu của cậu "Em xem cả người đều bị mưa làm cho ướt hết cộng thêm đi đường lâu như vậy không chừng đã sinh bệnh"

Lâm Thanh Trì cầm chiếc cốc nước ấm trong tay, cảm nhận độ ấm, nghe xong những lời chủ nhiệm nói liền lắc đầu: "Không sao, em còn muốn vào lớp càng sớm càng tốt để bắt kịp tiến độ học tập"

Cậu vừa nói như vậy, ánh mắt của chủ nhiệm và bảo vệ nhìn cậu càng thêm trìu mến.

Đứa nhỏ này thật sự ngoan ngoãn khiến người khác không thể từ chối.

"Không được, học tập đương nhiên là quan trọng nhưng thân thể còn quan trọng hơn" Giọng điệu của chủ nhiệm nặng hơn một chút, không để cho cậu có đường cự tuyệt: "Đi thôi, thầy đưa em đến tòa nhà dạy học"

Lâm Thanh Trì chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau ông.

........

Mưa vẫn còn đang rơi.

Chủ nhiệm xách theo túi đan hành lý của Lâm Thanh Trì, còn Lâm Thanh Trì giơ cao ô đi cạnh bên người ông.

"Chủ nhiệm, vẫn là nên để chính em cầm đi" Lâm Thanh Trì hết sức ngượng ngùng.

Chủ nhiệm nói: "Không sao, hành lý của em nhẹ không có một chút nặng, chăn có đủ dày hay không? Hiện tại thời tiết lại hay mưa, cũng không thể dùng cái mỏng được. Đừng nghiêng ô về phía thầy, cứ cầm ngay thẳng là được"

"......Ồ"

Hai người cùng đi đến tòa nhà dạy học, đi lên tầng hai tầng ba và đi ngang qua mấy gian phòng học. Lâm Thanh Trì nhịn không được lén lút thông qua cửa sổ nhìn vào trong, khi bắt gặp ánh mắt tò mò của những người đang không chuyên tâm học tập khiến cậu nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn thêm nữa.

Bọn họ đã tới văn phòng giáo viên, chủ nhiệm giới thiệu với Lâm Thanh Trì: "Thanh Trì, đây là chủ nhiệm lớp của em, thầy Nghiêm"

Thầy Nghiêm là một người đàn ông trung niên, có cái bụng bia như đại đa số đàn ông trung niên khác, những vết nếp nhăn giữa lông mày rất sâu, đeo một cặp kính đen, như tên họ của mình trông ông ấy giống một giáo viên nghiêm khắc.

"Đây là học sinh xuất sắc mới đến từ núi Xuân Vũ?" Thầy Nghiêm đánh giá Lâm Thanh Trì.

Tuy rằng trong lòng Lâm Thanh Trì vừa sợ vừa khẩn trương nhưng vẫn không quên lễ phép đối với ông cúi người chào: "Chào thầy Nghiêm ạ"

Thầy Nghiêm bị hành động này dọa sợ, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần" Nói xong, ông đỡ cặp kính đang bị lệch xuống.

"Đứa nhỏ này gặp tôi cũng như vậy đấy, lễ phép quá...." Chủ nhiệm cười nói: "Năm nay cậu ấy là người duy nhất thi được điểm cao ở núi Xuân Vũ, là một đứa nhỏ ngoan hiếm thấy, liền nhờ vả thầy Nghiêm rồi"

Nhà nước mấy năm gần đây đối với giáo dục hỗ trợ rất nhiều, đặc biệt là chiếu cố cho những học sinh ở vùng núi xa xôi, chỉ cần đạt đủ yêu cầu liền có thể được trợ cấp và có cơ hội chuyển đến các trường trọng điểm trong thành phố.

Trong nhà vì để cho cậu có cơ hội này, mọi người đều không cho cậu nhúng tay vào việc đồng áng của gia đình, chỉ cần nhìn thấy cậu cầm chổi họ đều trách mắng, cho dù có nặng nhọc đi nữa cũng muốn cho cậu thi đỗ. Trong một năm này Lâm Thanh Trì thường bởi vì thấy mẹ mình mệt nhọc sinh bệnh nên vào ban đêm cậu âm thầm khóc, trong lòng vô cùng áy náy cậu trộm lén buổi tối ra ruộng cấy lúa thì sau đó bị mẹ phát hiện cho một cái tát.

"Cái đứa bé này nói như thế nào cũng không nghe! Con cho rằng làm như vậy là báo hiếu sao? Dồn tâm sức vào đọc sách mới là báo hiếu, mới là không phụ lòng những gì mà chúng ta bỏ ra"

.......

Chờ chủ nhiệm dặn dò xong rồi rời đi, Lâm Thanh Trì nói với thầy Nghiêm: "Thầy ơi, hiện giờ em không muốn về ký túc xá rồi ngày mai mới đi học, thầy có thể cho em tới lớp được không?"

Thầy Nghiêm: "Quần áo của em....."

"Không có việc gì ạ" Lâm Thanh Trì ngẩng đầu đối với ông khẽ cười: "Trẻ con trên núi đều khỏe mạnh không dễ mắc bệnh, với lại trong mùa hè quần áo cũng rất mau khô, em còn cảm thấy mát mẻ nữa"

"Vậy đi thôi, đồ đạc này nọ của em trước hết cứ để ở phòng thầy, đi theo thầy"

Lâm Thanh Trì vui vẻ trong lòng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi tới cửa phòng học, cậu lại cảm thấy hối hận.

Rời nhà một đường đi thẳng tới đây cậu vẫn đều suy nghĩ phải làm thế nào mới thích ứng được với ngôi trường mới, phải làm thế nào cùng bạn học ở chung, ngộ nhỡ bọn họ không chấp nhận mình phải làm sao bây giờ? Dù sao bọn họ đến từ hai thế giới khác nhau, đây lại là cao tam(*) trong ban hẳn đã sớm hình thành nhóm nhỏ của chính mình, nếu bị xa lánh thì cậu phải làm sao.....

(* cao tam = lớp 12 bên Việt Nam mình)

Cho tới bây giờ, Lâm Thanh Trì vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nhưng giờ hối hận không kịp nữa rồi, thầy Nghiêm cắt ngang tiết học của giáo viên dạy văn: "Có học sinh chuyển trường tới đây....."

Lâm Thanh Trì đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt có chút hoảng hốt, âm thanh của thầy Nghiêm ngày càng xa, tầm mắt cũng dần mơ hồ. Mặt đất dưới chân trở nên mềm mại, cảm giác không chân thật. Quần áo ướt sũng dán chặt trên người khi có gió thổi qua khiến cậu run run.

"Lâm Thanh Trì, Lâm Thanh Trì, em làm sao vậy, mau vào đi"

Lâm Thanh Trì bỗng hoàn hồn: "A, đến, đến đây"

Cậu vẫn còn chút thất thần, vừa bước lên bục giảng mới lấy lại tinh thần. Mình vừa rồi mới thất thần không biết thầy Nghiêm có tức giận không?

Như cậu suy nghĩ.

Lớp cao tam, học sinh hầu như đều đem ánh mắt tập trung trên người cậu.

"Chết tiệt, mới tới đây"

"Tao biết tao biết, nó là cái đứa từ núi cái gì Vũ tới đây"

"Mày không nói tao còn tưởng là tiểu thiếu gia con nhà giàu nào nữa chứ!"

"Toàn thân nó mặc bộ đồ nghèo như vậy sao có thể"

"Mặc dù vậy trông bộ dạng nhìn cũng được đấy"

Trong tiếng bàn tán xì xào, thành viên kỷ luật đang lén chơi game liền nhăn lông mày lại, nói một tiếng: "Im lặng", thanh âm không lớn nhưng làm cho tiếng bàn luận ở bàn trước ngừng lại lập tức.

Hắn liếc mắt nhìn một vòng trong lớp lần nữa xác nhận không còn ai nói chuyện mới nhìn thoáng qua phía bục giảng.

Học sinh mới tới đang đứng chỗ đó, một thân áo trắng ướt sũng lộ ra dáng người mảnh khảnh, đầu cúi xuống, chỉ có thể nhìn thấy cổ và cánh tay của cậu ta trắng nõn hoàn mỹ giống như ngọc.

Trong lúc lớp học khôi phục sự im lặng, lời tự giới thiệu rụt rè càng thêm rõ ràng hơn.

"Chào, mọi người tớ.....tớ là Lâm Thanh Trì, đến từ trường trung học Xuân Vũ ở núi Xuân Vũ"

Nói xong, cậu rốt cuộc cũng có dũng khí mà ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta không khỏi cảm thán, đôi mắt đẫm lệ như mưa, ướt sũng, sương mù mênh mông, giống như cất giấu cơn mưa xuân dịu dàng nhất trên đời, đôi môi kia lại giống như đóa hoa nở rộ trong mưa.

Bên ngoài tiếng mưa rơi không dứt, gió thổi lá cây xào xạc, hạt mưa đập vào cửa sổ hòa tấu thành một bản giao hưởng.

Mưa xua đi cái nắng chói chang, lẽ ra trời phải mát mẻ nhưng lại oi bức và nóng nực, trong không khí còn phảng phất mùi vị bùn đất.

Đây chính là cơn mưa mùa hè.

------ Đây là cơn mưa Tấn Phong ghét nhất, vừa oi bức ẩm ướt vừa có mùi vị bùn đất sau mưa.

Nhưng trong nháy mắt Tấn Phong có chút ngẩn ngơ, cảm thấy bản thân vừa ngửi được mùi hương tươi mát của hoa ngày xuân.

[Tác giả có lời muốn nói]: Mọi người yên tâm sẽ không bỏ hố, yên tâm mà đọc nha!

Tuy rằng mở đầu có vẻ chậm nhưng lần đầu tiên muốn viết kỹ hơn hình tượng Lâm Thanh Trì, còn H có lẽ là chương thứ 3? Thịt sẽ càng thơm, thịt nhừ, đun từ từ trên lửa nhỏ.