Chương 1: Vương gia xuất chinh trở về

Khoảnh sân thanh nhã gọn gàng, nhánh cây cao cao trổ đầy chổi non màu xanh lục, vừa nhìn đã biết nơi đây là nhã cư của một gia đình giàu có.

Tạ Cảnh bước vội vàng, đến cửa viện thì chậm lại, y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong viện chỉ có vài tỳ nữ.

Tạ Cảnh cho họ miễn lễ, y mở cửa phòng trong, một mùi hương mát lạnh thoang thoảng bay ra. Y vòng qua bình phong, trong thư phòng yên tĩnh, một người ôm bụng bầu ngồi trước bàn cờ, chơi một mình.

Người đó là vương phu của Tạ Cảnh – Hoa Thanh, tuy rằng hắn là thân nam tử nhưng lại có thể vì Tạ Cảnh mang thai lân nhi, đến nay đã gần bảy tháng.

Đầu ngón tay hắn cầm quân cờ bóng bẩy, nhẹ gõ xuống bàn cờ rồi đặt xuống, hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Tỳ nữ Tiểu Đào Tử đứng một bên thấy tâm trạng hắn buồn bực, vội trấn an: “Nghe nói đại quân của Vương gia đã tới cửa thành, chỉ khoảng hai ngày nữa sẽ trở về ạ.”

Nghe đến đó, Hoa Thanh nhíu mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, tay đỡ bụng, thở dài: “Còn hai ngày nữa…”

Sau khi vào thành, y phải đến thưa Bệ hạ trước, rồi tế bái trời đất, đến tối mới có thể hồi phủ, trong nhà còn nhiều chuyện cần y làm, cũng không biết khi nào hắn mới được gặp phu quân, A Cảnh của hắn. Trước khi Tạ Cảnh xuất chinh, y không biết hắn mang thai, cho đến bây giờ, đứa bé trong bụng đã sắp bảy tháng.

Càng tới gần lúc lâm bồn, hắn càng thấy khó chịu trong lòng.

Khi Hoa Thanh đang lo lắng sốt ruột, Tiểu Đào Tử thấy Tạ Cảnh, chuẩn bị hành lễ.

Tạ Cảnh phất tay ý bảo đừng lên tiếng, hắn lén vào phòng, ôm vòng eo mượt mà của ái nhân, nhẹ nhàng hôn sườn mặt Hoa Thanh, khẽ nói: “Ca ca, ta đã trở về.”

Hoa Thanh ngẩn người, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, run run lông mi, giương mắt nhìn về phía Tạ Cảnh, hoảng hốt trong chốc lát mới nhận ra y, hắn định đứng dậy nhưng bụng nặng nề, chỉ đành ngồi lại: “A Cảnh… Sao ngươi về sớm vậy?”

Tạ Cảnh nhìn Hoa Thanh, thấy dáng vẻ hắn gầy gò, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đang mang thai nhưng không mập lên tí nào, y đau lòng: “Ca ca, ta biết ngươi có thai, sao có thể không về gấp?”

Hoa Thanh mơ màng khép mắt, ngón tay run rẩy nắm lấy tay Tạ Cảnh: “Ngươi vào kinh, người khác có biết không?”

"Sao ta có thể cho người khác biết! Ta trộm cưỡi ngựa về gấp đó.” Nói, Tạ Cảnh thấy bụng Hoa Thanh hơi rung động, vội vươn tay, thay hắn nhẹ nhàng xoa bụng .

Hoa Thanh trợn mắt: “Chưa có lệnh của Hoàng thượng mà tự mình nhập kinh là tử tội! A Cảnh, ngươi đi đi!”

“Ngươi không nói, ta không nói thì không ai biết ta đã vào kinh!” Tạ Cảnh vén một sợi tóc của hắn ra sau tai, nhẹ nhàng mυ"ŧ hôn gò má hắn.

“Biết ca có thai, ta thật sự không thể chờ thêm, đành nhanh chóng thúc ngựa về gấp.”

Hoa Thanh đang mang thai, nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường một chút, thân thể ấm áp của hắn tựa vào ngực y, tức khắc Tạ Cảnh thỏa mãn tâm trí, nhưng lại thấy đôi mi thanh tú của Hoa Thanh nhíu lại, y biết hắn đang khó chịu vô cùng.

Hoa Thanh đã ngoài ba mươi, kề bên Tạ Cảnh mấy năm, hai người vẫn luôn sắt son như ban đầu. Khi mới thành thân một năm, Hoa Thanh mất đi một thai nhi chưa tròn hai tháng. Sau đó thân thể hắn yếu đi nhiều, khi mang thai lần nữa, hắn chỉ giữ được năm tháng rồi cũng mất, không ai ngờ đến khi Tạ Cảnh xuất chinh hắn lại phát hiện mình mang thai.

Thân thể Hoa Thanh yếu ớt từ nhỏ, trải qua hai lần mất con, đến giờ hắn còn có thể sống sót đã là trời đất rũ lòng thương. Khó khăn lắm hắn mới khỏe hơn chút, giờ đây hắn lại lấy thân nam tử mà mang thai, hiển nhiên khó khăn vô cùng.

Nghĩ vậy, Tạ Cảnh liền đưa tay xoa eo hắn, nhẹ nhàng xoa ấn.

Lông mi Hoa Thanh run rẩy, được trượng phu ấn nên cảm giác đau nhức trên eo giảm bớt rất nhiều, hắn không nhịn được nhẹ giọng than nhẹ: “Ưm…”

Tạ Cảnh thấy vậy, cúi đầu ngậm lấy môi răng hắn, hôn đến mức hắn đầu váng mắt hoa, đầu óc tối sầm mới ngừng lại, ôm hắn vào ngực nhẹ nhàng trấn an, vỗ lưng an ủi: “Sao lại yếu đến như vậy?”

Tỳ nữ Tiểu Đào Tử đứng một bên nói: “Còn không phải sao, Vương gia, khoảng thời gian ngài không ở đây, Vương phu sống không dễ!”

Hoa Thanh khó chịu mà rêи ɾỉ một chút: “Tiểu Đào Tử đừng nói bậy!”

Thai tức của hắn không ổn, bây giờ lại gầy yếu không có sức, bộ dáng này khiến Tạ Cảnh đau lòng vô cùng, vội ôm hắn, nói với tỳ nữ: “Tiểu Đào Tử, Vương phu bị ai làm khổ, mau nói cho ta nghe, có phải người trong cung làm khó Vương phu?”

“Thật sự không có việc gì.” Hoa Thanh đẩy đẩy Tạ Cảnh, người kia ở trong cung thật sự thường xuyên làm khó hắn, nhưng dù sao người kia cũng là mẹ ruột của Tạ Cảnh, hắn không muốn làm lớn chuyện.

Tạ Cảnh biết tính tình Hoa Thanh dịu dàng, đau lòng mà nhìn hắn ngồi trong lòng, ôm càng chặt hơn, quay đầu lại hỏi Tiểu Đào Tử: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói nhanh lên.”

Tiểu Đào Tử làm lơ Hoa Thanh đang lắc đầu, nàng quỳ xuống, cao giọng tố cáo với Tạ Cảnh: “Vương gia, vương phu bệnh tật ốm yếu, lại mới hoài thai nên càng gian khổ vô cùng, ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không tốt. Hiền phi nương nương trong cung luôn nói thân thể mình đâu chỗ này nhức chỗ kia, một hai bắt vương phu vào cung chăm sóc, mỗi lần đều là cả ngày, khiến vương phu đau nhức cả người, không ăn uống được gì, lại còn luôn bắt bẻ vương phu này kia…”

Hoa Thanh thấy sắc mặt Tạ Cảnh xanh mét, vội kêu Tiểu Đào Tử ngừng nói: “Được rồi, đừng nói nữa, lúc Hiền phi bị bệnh nên ta cần đến thăm, nhưng hiện tại đã lâu ta không vào cung rồi! Mẫu phi đối xử với ta rất tốt!”

Tiểu Đào Tử cực kì bất bình, vội nói: “Không có đâu, rõ ràng hôm đó trùng hợp gặp bệ hạ, bệ hạ thấy bụng vương phu đã lớn nên đã trách cứ Hiền phi, nếu không có chuyện đó chắc chắc vương phu lại phải vào cung!”

Hoa Thanh cau mày, giọng nói bất giác tăng thêm ba phần trách cứ: “Tiểu Đào Tử!”

Hắn luôn luôn dịu dàng, bây giờ thấy hắn hơi tức giận, Tiểu Đào Tử ngậm bực không nói nữa.

Tạ Cảnh đau lòng ôm Hoa Thanh vào ngực, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu Hoa Thanh: “Ca ca tốt, làm ngươi chịu khổ rồi, chuyện này ta sẽ xử lý thỏa đáng.”