[Minh Hôn] Chương 1: Xuất giá

Du Uyển Nhi xuất giá năm 18 tuổi,gả cho một người đã chết.

Ngày ấy,nàng một thân hỉ phục,theo nhịp đong đưa của kiệu hoa,vụng trộm vén lên một góc khăn voan,theo khe hở cửa sổ lén nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Chỉ thấy mười dặm hồng trang,kèn pháo sáo trống tưng bừng,lụa hồng bay bay trong gió,đoàn rước dâu vẻ mặt cứng ngắc,không chút cảm giác được sự vui mừng vốn dĩ nên có.

Hỉ nương phát hiện ra hành động của nàng,vội vàng dùng quả cân gõ lên thành cửa sổ:" Tân nương không được tự ý vén khăn voan,nếu không sẽ đem đến điềm xấu mất"

Du Uyển Nhi vụt trở về,cứng nhắc không nói một lời.

Bản thân hỉ sự này đã là điềm xấu rồi,làm sao có thể xấu thêm đây?

3 năm trước,Du gia cùmg Tô gia định hôn,đem nàng gả cho Tô Phùng An. Một thứ tử với một thứ nữ,cũng xem như môn đăng hộ đối.

Đáng tiếc,người tính không bằng trời tính,một tháng trước Tô Phùng An chết thảm,khiến toàn bộ Tô gia hoảng sợ. Để trấn an vong linh người đã khuất nên Tô gia nghĩ ra cách minh hôn,đem Du Uyển Nhi cưới về Tô gia.

Theo phong tục Tống triều,một khi nam nữ đã định hôn,dù nhà trai qua đời,nữ tử vẫn phải xuất giá thủ tiết. Nếu không dù gả cho người khác,cũng sẽ bị xưng là Tang Môn khắc tinh,bị người đời kì thị.

Phụ thân vì lo ngại đại nghiệp Du gia không bằng Tô gia liền đồng ý mối hôn sự này. Dù sao Du Uyển Nhi chỉ là thứ nữ do tì thiếp sinh ra.

Đi hơn mười dặm đường,kiệu hoa rốt cuộc ngừng lại trước cửa lớn Tô phủ.

Nàng được hỉ nương giúp đỡ ra khỏi kiệu hoa.Sau khi vượt qua chậu than tiến vào hỉ đường,một bàn tay nam nhân tiếp nhận một đầu lụa hồng từ tay nàng.

Theo bàn tay đó nhìn lên,chỉ thấy nửa thân hỉ phục đỏ thắm,nhưng rõ ràng,người nọ không phải là tân lang.

Âm hôn sẽ do huynh đệ trong nhà thay vong linh hoàn thành hôn lễ. Nếu Du Uyển Nhi đoán không lầm,người đó là đệ đệ của Tô Phùng An,trưởng nam Tô gia,Tô Tĩnh Hiên.

Theo thanh âm của người chủ hôn,hai người hoàn tất việc bái thiên địa. Lúc phu thê giao bái,mũ phượng của Du Uyển Nhi suýt chút là rơi xuống,may mắn nhờ Tô Tĩnh Hiên nhanh tay,đỡ được mũ phượng.

Tay hắn vô tình chạm vào trán nàng.Tuy chỉ là khẽ động chạm nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm.

Hốc mắt nàng phiếm hồng,mũi cũng trở nên chua xót.

Vì sao nàng phải gả cho người đã chết.

Nàng chỉ có thể oán mệnh.

Sau khi đưa nàng vào động phòng,hỉ nương dặn nàng chóng nghỉ ngơi rồi vội vàng lui xuống.

Ép buộc cả một ngày,thể xác lẫn tinh thần Du Uyển Nhi đều vô cùng mỏi mệt. Sau khi trút bỏ hỉ phục,nàng ngay cả nến đỏ chưa tắt đã ngả đầu nghỉ ngơi.

Gió đêm xào xạc thổi,cạch một tiếng đẩy cửa sổ ra,thổi tắt nến,khiến rèm che lay động.

Dường như nàng nghe được động tĩnh gì đó,cảnh giác mở to mắt,phát hiện tầm nhìn bị cản trở,ngồi dậy thì nhận ra đầu bị khăn voan che phủ. Rõ ràng trước khi đi ngủ nàng đã thay hỉ phục rồi.

" Khăn voan phải để cho tân lang vén mới phải."

Dứt lời,khăn voan liền được vén lên. Ánh trăng rọi qua cửa sổ,vừa vặn hắt lên thân hình người nọ. Nàng chưa kịp nhìn gì thì bóng đen đã bước tới ngăn tầm mắt nàng. Đem chút y phục còn sót lại của nàng cởi sạch,cùng nàng dán vào một chỗ. Hơi lạnh từ thân thể người nọ truyền tới khiến nàng rùng mình.

" Ngươi là ai? Ta…ưm"

Hắn cúi xuống hôn nàng,nuốt luôn lời nàng chưa kịp nói vào bụng.

" Ngoại trừ phu quân của nàng,còn ai có thể trải qua đêm xuân cùng nàng đây? Nương tử của ta?"