Chương 1: Không gian khác

Kiếp này, nàng mang số hiệu 051, không có tên, số hiệu này chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ đơn giản bởi vì nàng là đứa trẻ thứ 51 mà tổ chức sát thủ này nhận nuôi. Ở nơi này không ai có tên, chỉ có số để định danh thân phận, môi trường sống khắc nghiệt, tàn khốc vô cùng. Nàng trong một lần đi làm nhiệm vụ mà tổ chức giao cho, ngoài dự liệu, đối thủ trở tay khiến nàng bị công kích bất ngờ dẫn đến nhiệm vụ thất bại, trên người có vô số vết thương, thoi thóp nằm trên nền đất lạnh. Vết thương bị nhiễm trùng khiến nàng phát sốt, thần trí cũng trở nên mơ hồ, cũng có lẽ là vì nguyên nhân này nên hồn phách nàng mới rời khỏi thân thể, đi vào bên trong một căn phòng nhỏ đen kịt, nàng rõ ràng thấy được bản thân đã nhập vào một thân xác khác để đầu thai chuyển kiếp, nhưng không hiểu sao, nàng lại vẫn giữ nguyên trí nhớ của kiếp trước.

Một đời trước, nàng là Ô Lạp Na Lạp Thải Điềm, là kế hậu của Văn Duệ đế, cũng là nữ nhân đáng thương bị hắn phế bỏ ngôi vị hoàng hậu. Linh hồn của nàng vẫn luôn trôi dạt bồng bềnh trong Tử Cấm Thành, nàng nhìn thấy lễ tang của chính mình hoang vu đến mức nào, đường đường là hoàng hậu một nước nhưng khi chết rồi chỉ dùng lễ tang của thân phận Hoàng Quý Phi để chôn cất, hơn nữa hậu thế về sau cũng không thể cúng tế đàng hoàng cho nàng được. Lễ tang của người thê tử kết tóc như nàng mà Văn Duệ hắn cũng không thèm tới, bởi vì lúc này hắn đang ở Diên Hi Cung cùng Lệnh Quý Phi ngọt ngào triền miên, lúc nghe tin nàng đi rồi, hắn cũng chỉ nhíu mày, ngại xúi quẩy nên chỉ sai người đi làm qua loa, không muốn mua phiền vào người. Đây chính là nam nhân mà Ô Lạp Na Lạp Thải Điềm nàng yêu cả đời, đáng hận chính là nàng bị tình yêu chọc mù hai mắt, nàng nói thẳng khuyên can cũng vì muốn tốt, nhưng ở trong mắt hắn nàng lại trở thành kẻ ác độc, luôn đố kị, ngoảnh đầu liền nói rằng Lệnh phi kia là người dịu dàng lương thiện, Mẫn Ái cách cách đại nghịch bất đạo, không có quy củ phép tắc trở thành hoạt bát đáng yêu, còn mong muốn dạy dỗ của nàng lại là trò hề khiến người khác chê cười.

Đời này, ở bên trong tổ chức sát thủ ấy nàng vì sinh tồn mà liều mạng chịu huấn luyện khắc nghiệt, nỗ lực không dám lười biếng lấy một ngày, phải học tập những kiến thức nặng nhọc mà tổ chức đã sắp xếp, xung quanh lúc nào cũng có người canh giữ để đề phòng những đứa trẻ nào không chịu được mà có ý muốn bỏ trốn. Nơi này chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé, bên trong tổ chức sát thủ này có 100 đứa trẻ, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể cho 10 đứa trẻ được sống sót, mà ở nơi này, trong lúc huấn luyện bị bạn bè sát lại là chuyện thường thấy, mọi người cũng chỉ qua quýt cho xong chuyện, sự ích kỷ, tư lợi đã sớm ngấm vào trong máu thịt, sẽ không có ai cảm thấy muốn phản kháng sự khốc liệt này nữa. Cuộc sống trong tổ chức sát thủ với trong cung tuy không cùng thế giới nhưng lại cực kỳ giống nhau. Nói cho cùng vẫn là kẻ mạnh thì sống, chỉ có điều trong tổ chức có thể tàn sát nhau một cách trắng trợn, còn ở trong cung thì bên ngoài sáng tỏ, ở dưới lại che giấu chuyện xấu, mượn đao gϊếŧ người, thậm chí còn dơ bẩn, xấu xa hơn gấp trăm ngàn lần.

Nàng đến bây giờ mới chầm chậm hiểu ra, bất kể là ở tổ chức sát thủ trong thế giới hiện đại hay là trong cung, thì đều là cường giả thiên hạ, chỉ cần người đủ mạnh, sai cũng trở thành đúng, đây chính là tác dụng của quyền lợi. Ở kiếp trước, nàng sau khi chết đi chỉ có thể bị bức tường sơn đỏ cao ngất của Tử Cấm Thành giam hãm, ban đầu nàng nghĩ muốn rời cung đi ra bên ngoài để thăm Quân Viễn nhưng lại không có cách nào đi được. Chỉ có thể ở trong cung mong mỏi Quân Viễn được tiến cung để nàng có thể nhìn hắn một cái, xem xem đứa con này có sống tốt hay không. Nhưng mãi đến khi Quân Viễn qua đời, nàng cũng không thấy được hắn, suốt bảy năm nay, Văn Duệ chưa hề triệu kiến Quân Viễn lấy một lần. Mà Quân Viễn mãi cho đến chết đều không được phong tặng bất kỳ tước vị gì, con trai chết rồi, Văn Duệ cũng chưa từng nhắc đến hắn nửa lời.

Cho đến mấy chục năm sau Văn Duệ cũng đã chết, Thập Ngũ A Ca Quân Đức sau khi kế vị mới bố thí một chức danh bối lặc cho Quân Viễn. Mà nàng cũng biết thì ra Quân Viễn là bị Lệnh phi hại chết, nàng mãi về sau mới biết được Quân Viễn bị chất độc bào mòn cơ thể, độc từ thức ăn hàng ngày, dần dần tích lũy trong lục phủ ngũ tạng, ngấm vào xương tuỷ khiến thể trạng con người ta trở nên vô cùng yếu ớt. Cuối cùng Quân Viễn không sống được quá 25 tuổi, càng đáng hận hơn là người làm ngạch nương như nàng khi còn sống không hề hay biết gì, con trai nàng bị hạ độc ngay từ khi mới 4 tuổi, Nguỵ thị tuy biết rằng con trai Quân Đức của nàng ta trước sau gì cũng kế thừa đại thống, nhưng nàng ta vẫn rắp tâm hạ độc Quân Viễn cho đến ngày chết. Nàng không cam tâm, nàng hận ả độc phụ Lệnh Phi, nhưng lại càng căm hận chính bản thân mình tại sao lại không thể chăm sóc tốt cho con trai, để con trai bị hạ độc lâu như thế vẫn không hề hay biết, cái chết của Quân Viễn kỳ thực chính là do sự lơ là của nàng.