Chương 0: Lời mở

Trong ngày tuyết rơi dày, kiệu hoa đỉnh đỏ được bốn người nâng lên, dường như sợ người nhận ra, một đường không dám thổi kèn đánh trống, không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ lo bị người ta biết nơi này đã xảy ra một hồi việc vui, thừa dịp trời còn chưa sáng, lặng lẽ nâng kiệu tiến vào cửa sau Lý phủ.

Tuyết rơi càng ngày càng dày, không bao lâu mấy hàng vết chân kia đều bị che lấp đi. Mặt trời vừa ló dạng, hạ nhân lôi kéo xe đẩy đi ra, phía trên kéo một tấm chiếu cói, mơ hồ lộ ra một cái chân bầm đen, da bọc xương, vô lực rủ xuống, theo xe đẩy mà lay lay.

Hôm nay là ngày thành thân trọng đại của Nhị thiếu gia Lý phủ, cũng không phải là ngày tốt, Nhị thiếu gia Lý gia xui xẻo cực kì, từ nhỏ thân đã nhiễm bệnh lạ, mắt thấy không sống nổi qua mùa đông này, đành phải tìm một người có bát tự tương hợp để xung hỉ.

Trời còn chưa sáng, Lý phủ đã phái người đến đây, nói đúng hơn là không thể cho láng giềng nơi này nhìn thấy, Tào Ý cũng không có lời oán hận, chỉ trầm mặc không nói mà thay hỉ phục, hơi vén lên áo bào, không chịu được mẫu thân khóc thương trịnh trọng quỳ xuống dập đầu ba cái.

“Hài nhi bất hiếu.”

Khăn đỏ che trước mắt, Tào Ý bị nâng vào Lý phủ, cũng không biết là cùng người nào bái đường, chỉ bị người đỡ, nhắc nhở y nhấc chân, nghiêng mình, cuối cùng mang theo Tào Ý đi vào bên trong phòng ngủ.

“Thiếu gia, Nhị thiếu gia, mau tỉnh lại, vén khăn voan lên.”

“Nương… Ta không muốn tức phụ, ta muốn nương, ta nghe lời, các ngươi đừng đánh bà mà.”

Tào Ý nhìn chằm chằm mũi chân, chỉ coi như không nghe thấy, theo một trận những tiếng ầm ĩ dằn vặt, ước chừng do bệnh thiếu gia uể oải vô lực bị bà tử cưỡng ép nâng dậy, cầm lấy một tay hắn xốc khăn voan Tào Ý lên.

(*) bà tử (婆子): người giúp việc nữ lớn tuổi thời xưa



Y giương mắt nhìn lên, thấy vị thiếu gia kia hai mắt nhắm nghiền, trên mặt xám xì, chỉ lộ mu bàn tay bên ngoài không ít vết lở loét, còn không biết những chỗ không nhìn thấy còn tệ đến thế nào nữa.

Bà tử kia cũng không quản y, tức giận kinh hô, nặng nề kêu một tiếng thiếu gia, oán giận nói, “Đã nói bao nhiêu lần rồi không nên gãi, nhịn một chút sẽ qua, sao lại không nghe lời!”

Bà nắm một miếng vải thô ở bên cạnh, dùng sức lau vết loét mưng mủ trên mu bàn tay Lý Ngoan vì ngứa mà gãi.

Lý Ngoan cau mày, vốn còn có thể chịu đựng thêm một lát, bị bà tử này hầu hạ, liền muốn sống ít lại ba năm.

Thiếu gia không giống thiếu gia, hạ nhân không giống hạ nhân, giống như Nhị thiếu gia Lý phủ này là bùn đất, bà tử bị bùn đất này ngáng chân vấp ngã, bằng không sớm đã theo chủ tử lợi hại hơn, một người đắc đạo gà chó thăng thiên! Bà ta sở dĩ chỉ là gà chó cho nên vẫn là gà chó, tất cả đều đến dựa vào trên đầu Lý Ngoan.

Thiếu gia Lý Ngoan này gà chó không bằng, hạ nhân làm càn như vậy, hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, khẩn cầu nói, “Để ta gặp mẫu thân một chút đi, ta… cái gì cũng không cần, ta không sống được lâu nữa đâu…”

Mặt bà tử lộ vẻ không đành lòng, lại nghĩ tới cái gì, trong mắt có chút sợ hãi, chỉ coi như không nghe thấy.

Tào Ý đứng ở một bên nhìn không nổi, tiếp nhận vải thô trong tay bà tử, ôn hòa nói, “Làm phiền lấy chậu nước đến.”

Bà tử thô bạo kia sững sờ, lúc này mới nhớ tới trong phòng còn một Nhị phu nhân, gả vào chính là để xung hỉ hầu hạ Nhị thiếu gia, như thế này sao không sai làm chứ, đem nước lại đây, dạy Tào Ý làm sao hầu hạ Lý Ngoan.

Bà ta vừa đi, trong phòng chỉ còn lại y cùng với một thiếu gia bệnh tật triền miên, Tào Ý thở dài, vải thô trong tay dính dính, còn tản ra mùi hôi thối, cũng không biết bao lâu không tắm rửa, y đơn giản xé xuống mảnh vải từ hỉ phục, kiên trì lau đi vết loét cùng bụi bẩn trên người Lý Ngoan.

Làm được một nửa, Lý Ngoan đau đến hôn mê bất tỉnh, Tào Ý năm nay mười bảy, nhìn Lý Ngoan tám tuổi như tiểu đệ trong nhà, lại đều là nam nhân, không có gì lo lắng mà cởi y phục hắn ra, muốn thay hắn lau người.

Lý Ngoan nằm trên giường, chỉ chờ hạ nhân thương xót, từ bên đại ca kia tâm tình không tệ cho phép, mới bằng lòng giúp Lý Ngoan lau mình, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ.

Lần trước tắm rửa đã là đầu tháng, bây giờ cuối tháng, y phục kia đã sớm vì miệng vết thương mưng mủ mà dính liền da thịt, Tào Ý không biết, đưa tay cởi ra, Lý Ngoan mới đau đến hôn mê liền tỉnh lại.

Đứa nhỏ tám tuổi trợn tròn đôi mắt, ánh mắt hận ý chưa tiêu khiến trong lòng Tào Ý cả kinh, chỉ âm thầm kinh hãi, bình tĩnh nói, “Cả người ngươi đều thối rữa, ta lau người cho ngươi, nếu ngươi có thể sống thêm một ít thời gian, sau này hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”

Không biết câu nào khiến trong lòng Lý Ngoan chua xót, nằm gục trên giường cất tiếng khóc lớn.

Hắn khóc, Tào Ý càng muốn khóc hơn, còn không biết mẫu thân ở trong nhà ra sao rồi, không biết về sau như thế nào đây, Lý Ngoan chết thì làm sao, chỉ nhịn xuống khổ sở, cho là Lý Ngoan thay y khóc, đem vải đỏ thấm ướt, từng tấc từng tấc lau qua khắp thân thể tàn tạ của Lý Ngoan.

Ngày vui, tân lang gào khóc, “tân nương” vẻ mặt tê dại, ngày thành hôn hôm nay không ra ngô ra khoai gì, ngược lại xung hỉ chỉ là bỡn cợt lại hóa thành thật, lão nhị Lý gia Lý Ngoan thân mang bệnh lạ, cũng thật sự còn sống.

Mười năm sau, vào mùa đông.

Pháo nổ vừa vang, “Khách trọ Thiêm Hương” chính thức khai trương, quả thực là học đòi văn vẻ, lại làm ăn trên da thịt, sở dĩ gọi “Khách trọ”, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết, đám công tử ăn chơi vừa nghe náo nhiệt, từng người hiểu ý nở nụ cười, nghe chút ý vị kết bạn thành đàn mà tới.

Lý Ngoan bị một đám hồ bằng cẩu hữu khuyên nhủ tới khách trọ, ngoài miệng thầm nói, “Không được không được, ta là người đã thành gia, sao có thể cùng các ngươi càn quấy như vậy chứ.”

(*) hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): bạn xấu, bạn bè không tốt.



“Ngươi là thành gia cũng không phải xuất gia, chơi một chút thì có làm sao, ai còn chưa thành thân đâu!”

Lý Ngoan dưới chân mọc rễ, ánh mắt lại hướng bên trong ngắm nhìn, bằng hữu ghé vào lỗ tai hắn không biết nói cái gì, Lý Ngoan nghe được mặt đỏ tới mang tai, lòng sinh ngóng trông, ánh mắt mấy người này không có ý tốt, hạ lưu đến cực điểm, có người không chịu được mà kêu to, “Được rồi được rồi, đừng nói nữa.”

Lý Ngoan làm ra vẻ miễn cưỡng, “Vậy được rồi, Tàm Đậu, Đại Táo, các ngươi nghe thấy chưa, hôm nay tiểu gia đi vào là tính tiền cho bọn họ, không phải chính mình muốn chơi, nhưng ngàn vạn lần không nên nói với người khác, tuyệt đối không nên, tuyệt đối không thể, nghe hiểu chưa?”

Gã sai vặt tên Tàm Đậu, Đại Táo trung thành tuyệt đối theo sát phía sau Lý Ngoan, gật đầu một cái, trăm miệng một lời, “Tuyệt đối không nói cho Tào công tử!”

Lý Ngoan: “… À, kia, kia cũng không đến nỗi… các ngươi, này, thôi.”

Tàm Đậu Đại Táo nghi hoặc nhìn nhau, nghe không hiểu ám chỉ của Lý Ngoan, ngược lại là đám hồ bằng cẩu hữu nghe hiểu, ồn ào nói, “Ý tứ công tử nhà ngươi là nhanh đi thông báo cho con dâu nuôi từ bé kia của y, để cho nương tử y ăn chút vị ghen đây mà.”

“Ta có thể đi ngươi… không cho nói Tào Ý là con dâu nuôi từ bé!”

Lý Ngoan giả bộ tức giận, cho mỗi người một cước, kiên trì đi vào khách trọ Thiêm Hương, suy nghĩ một chút lại không yên lòng, đối với Tàm Đậu Đại Táo không ngại phiền phức mà căn dặn, “Ngàn vạn, ngàn vạn, tuyệt đối không nên nói cho y biết, bằng không sau này sẽ không mang bọn ngươi đi ra ngoài chơi!”

Sau đó bị một đám công tử nhà giàu lôi kéo, đoàn người nối đuôi nhau, đạp lên ngưỡng cửa khách trọ Thiêm Hương, đi chơi kỹ nam.

Không được bao lâu, cũng không thèm giả vờ chính trực nữa, một người ôm một người, đi vào trong bao sương cùng nhau mây mưa, chỉ còn Lý Ngoan cùng tiểu công tử Tề gia, ngồi ở đại sảnh cô đơn nghe tấu nhạc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một công tử thấy Lý Ngoan dáng dấp tuấn tú, liền bám vào cánh tay hắn, muốn tựa sát tới.

Lý Ngoan sợ tới mức nhảy cao ba thước, bảo vệ vạt áo, mặt đỏ tới mang tai, trong miệng kêu to, “Không được không được…ngươi đừng tới đây, tiền ta cho! Ta cho còn không chịu sao, cầm cầm.”

Tiểu công tử kia kêu rên một tiếng, siết ngân phiếu Lý Ngoan cho, quay người đi.

Tề tiểu công tử thành hôn sớm, kinh nghiệm nhiều, chỉ coi Lý Ngoan là sợ nương tử, đồng cảm thụ đạo, “Huynh đệ, ta hiểu được, bảo đảm không nói cho bọn họ biết, để bọn họ không cười ngươi, ai… nương tử ta, thôi không nói tới.”

Lý Ngoan trong nháy mắt hứng thú, hai người tìm cái bàn trống, đến kỹ viện ăn quà vặt, tú bà nhìn thấy khóe miệng giật giật, buông ấm trà đi.

Tề tiểu công tử khóc lóc nỉ non, đem dấu đỏ sau tai cho Lý Ngoan xem, “Nương tử đánh, phụ thân nói nạp thiệp cho ta, ta còn chưa có đồng ý đây, nàng đã tức giận thành như vậy.”

Lý Ngoan khoa trương nói, “Oa! Nương tử ngươi cũng quá…”

Tề tiểu công tử căm phẫn sục sôi, chỉ chờ Lý Ngoan mắng xong liền vung tay hô to để phụ họa.

Lý Ngoan khuếch đại nói, “Cái này cũng quá quan tâm ngươi, phụ thân ngươi nói muốn nạp thϊếp cho ngươi nàng lại tức giận như vậy?! Quan tâm ngươi như vậy, đây cũng quá… thật là làm người ta ngưỡng mộ.”

Tề tiểu công tử: “…”

Lý Ngoan còn đang lẩm bẩm, như là bị cái gì dẫn dắt, không ngừng nói nhỏ, tại sao còn có thể như vậy, người khác thì ra là như vậy, ta cùng với y quả nhiên không bình thường.

Đang muốn bắt Tề tiểu công tử hỏi lại, chỉ thấy tú bà sắc mặt trầm xuống, như hết sức khẩn cấp đi tới, cắn răng nghiến lợi làm người truyền lời, “Lý gia phái người đến!”

Lý Ngoan trong lòng vui vẻ, nghĩ thầm Tàm Đậu Đại Táo lúc thường lười biếng ngốc nghếch đầu óc chậm chạp, sao đến hôm nay nhanh nhẹn như vậy, sao Tào Ý nhanh như vậy đã tới rồi, đang muốn tiện tay nắm lấy một người giả vờ giả vịt, chỉ thấy trong bao sương bên phải lao ra một người, quần áo xốc xếch, còn đang tìm thắt lưng, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Ngoan, hai người đồng thời cả kinh.

“Đại bá?!”

“Ngoan ca nhi?”

(*) ca nhi (哥儿): anh em / cậu, cậu ấm, công tử (gia đình giàu có) / chú em (kêu người nhỏ tuổi hơn)



Hai người còn không kịp nói tỉ mỉ, chỉ thấy Đại bá mẫu nhanh như chớp, mang theo một đám gia đinh xông lên, ánh mắt cực kỳ độc ác, trong hỗn loạn chính xác nhìn thấy tướng công nhà mình, quay đầu tát thật mạnh, đại bá bị đánh đến mắt nổ đom đóm, bị một cái tát dính lên tường, nghẹo đầu, thuận theo chân tường trượt xuống, giả vờ bất tỉnh.

Lý Ngoan run lẩy bẩy, vừa định trốn, Đại bá mẫu mắt phong xoay một cái, rơi xuống trên người hắn, không thể tin nói, “Ngoan ca nhi?! Ngươi làm sao cũng vậy? Có phải là lão bất tử kia làm hư ngươi…”

Lý Ngoan vẫn còn chưa kịp giải thích, không ngừng kêu khổ, chỉ thấy tú bà bước nhanh đi tới, nghiến răng nghiến lợi, “Tại sao Lý gia lại có người đến, nhanh, ở đâu trong phòng, tìm ra đuổi đi, đừng kinh sợ đến những người khác!”

Lý Ngoan: “…”

Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một luồng dự cảm không tốt.

Lời còn chưa dứt, cửa khách trọ mở, gió lạnh cuốn lấy theo tuyết thổi vào.

Tào Ý người đã tiến vào, phủi xuống một thân gió tuyết, sắc mặt lạnh đến ửng đỏ, dưới ánh mắt hoảng sợ của một đám công tử, lên tiếng hỏi, “Xin hỏi Nhị công tử Lý gia, Lý Ngoan ở đâu?”

Các công tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đám người nhanh chóng tản ra, lộ ra Lý Ngoan không nơi nào để trốn.

Lý Ngoan căng da đầu, đón ánh mắt Tào Ý già mồm, “Ngươi tới làm chi, không phải muốn nạp thϊếp cho ta sao, ta tự mình lại đây chọn đối tượng làm sao vậy, dù sao nương tử đầu tiên, cũng không phải ta cam tâm tình nguyện lấy!”

Tào Ý còn chưa kịp nói chuyện, đôi mắt Lý Ngoan lại đỏ lên, trước mới lớn tiếng dọa người, giờ như bị oan ức.