Chương 1.1: Nam nhân cũng lấy chồng

Lâm Tử Du chưa bao giờ mơ rằng mình vừa đến Đại Lý khu du lịch mà cậu hằng mong ước, mua được một tấm vé máy bay rẻ hơn, nhưng cậu lại gặp tai nạn máy bay trước khi đến đích, khi cơ thể cậu bị xé nát, cậu không hề thậm chí còn có thời gian để kêu cứu.

Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe bò cũ kỹ, xung quanh là một nhóm thanh niên ăn mặc rất đơn giản đang trò chuyện, trước mặt cậu là một con bò có một người đàn ông hình dáng không rõ ràng, đang mặc bộ đồ đỏ lòe loẹt, cầm sợi dây bước đi.

Đột nhiên, xe bò đi qua một hố bùn, ván gỗ không ổn định lắm, Lâm Tử Du ngồi trên đó mất trọng tâm, trực tiếp rơi khỏi xe bò.

"Tiểu tử Kỳ gia, phu lang ngươi bị ngã lăn xuống rồi." Những người đi theo nhìn thấy tân nương lăn xuống, lập tức hét lên, giọng nói to lớn gần như xé nát lỗ tai của mọi người.

Lâm Tử Du bị ngã thẳng xuống đất, còn chưa kịp nói gì thì đã đập mặt xuống đất, ăn một ngụm cát, khiến cậu nghẹn ngào rơi nước mắt, ho không ngừng. "Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ khụ"

Lâm Tử Du vừa mới lau bùn trên mặt thì đã bị một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen ôm trở lại chiếc xe bò cũ nát.

"Thật xin lỗi, là lỗi của ta không dắt bò đàng hoàng!" Người đàn ông trên người có mùi tùng bách khó tả, khiến Lâm Tử Du không khỏi nhìn kỹ hơn, cậu tình cờ bắt gặp ánh mắt bất an của người đàn ông , điều này khiến cậu cũng có chút xấu hổ.

"Tiểu phu phu, đừng đính nhau như vậy, đi nhanh đi, đừng bỏ lỡ giờ lành, khách đang đợi!" Một người phụ nữ ăn mặc như bà mối, tay cầm chiếc khăn tay màu đỏ tươi thúc giục.

Khi xe bò lại khởi hành, Lâm Tử Du mới ý thức được sự thật mình vẫn còn sống, nhưng tại sao mình lại ở đây? Và chiếc váy đỏ lòe loẹt này là sao vậy?

Hình như vừa rồi cậu nghe thấy một người phụ nữ gọi cậu là tân nương, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sắc mặt Lâm Tử Du thay đổi lớn, cậu bắt đầu cẩn thận kiểm tra cơ thể mình, cậu thấy làn da của mình rõ ràng thô ráp và đen hơn chính mình, hai chân gầy guộc cũng không đủ cao, thân hình gầy gò đến mức chỉ có một lớp da. Tại sao? Đây không giống cơ thể ban đầu của cậu.

Trong lúc mọi người đang tập trung sự chú ý vào nơi khác, cậu nhanh chóng sờ ngực mình, phát hiện nó vẫn phẳng lì, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cậu vẫn là một người đàn ông.

"Du ca nhi làm sao vậy? Sao sắc mặt xấu như vậy? Ngươi đói bụng sao? Các tiểu ca nhi lấy chồng bao giờ cũng như vậy, phải nhịn đói cả ngày, chịu đựng một lát là xong. Người phụ nữ ăn mặc như bà mối liên tục thì thầm vào tai cậu nói thế này, nói thế kia.

Lâm Tử Du nhìn hoàn cảnh xung quanh, con đường đất đá chỉ đủ rộng cho ba bốn người đi bộ, cây cao lớn mọc thành từng mảng ở hai bên, nhìn từ xa trông giống như một ngọn núi sâu, vẫn chưa thấy có nhà người ở.

Phía trước còn có một người đàn ông cao lớn đang dắt trâu, hình như là người đàn ông mà thân thể của cậu sắp gã cho, nhìn thân hình đen sạm và cường tráng đó, cảm giác như một đấm là có thể đánh chết cậu, thân thể này rõ ràng là chưa phát triển toàn diện, nhiều nhất là mười ba, mười bốn tuổi, đây không phải còn là trẻ vị thành niên sao? Làm sao có thể kết hôn được?

Lâm Tử Du hiển nhiên là lần đầu tiên cưỡi xe bò, để tránh cho kẻ dẫn đầu lại hất ngã cậu, cậu dùng tư thế cực kỳ cường điệu đỡ lấy tay cầm hai bên, động tác này khiến tất cả mọi người đều ngạt nhiên.Bắt đầu thì thầm về hành vi không đứng đắn của cậu.

"Ai, khụ khụ, chúng ta tới rồi, tiểu tử Kỳ gia, nhanh bế tiểu ca nhi xuống đi!" Dọc đường bà mối sợ hãi, vội vàng bảo tân lang hôm nay bế tân nương vào phòng.

Khi Lâm Tử Du được người đàn ông cõng ra khỏi xe bò, thân thể đột nhiên gần gũi khiến cậu cứng đờ, ngoại trừ cha mẹ ôm cậu ra, trong đời cậu chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy với bất kỳ ai.

cậu là con trai duy nhất trong nhà, cuộc sống khá giả, tuy gia đình không giàu có nhưng từ nhỏ cậu chưa bao giờ trải qua nhiều gian khổ, nỗi khổ duy nhất cậu phải chịu là bị giáo viên phạt rất nặng vì tội không làm tốt trong quá trình huấn luyện quân sự.

Người ôm cậu tựa hồ cũng nhận ra sự căng thẳng của cậu, mất tự nhiên an ủi cậu: “Đừng sợ, sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Lâm Tử Du không nói gì, dù sao cậu cũng không phải là nguyên chủ. Nhìn từ mái tranh rách nát này có thể thấy được cậu đã đi đến một thôn nghèo, như người ta thường nói, nói nhiều sai nhiều, cậu không muốn bị coi là quái vật ném xuống sông. Lần tai nạn này cậu không chết về sau sẽ gặp được may mắn, cậu tương đối lạc quan, không biết như thế nào đến được đây, ít nhất cậu vẫn còn sống.