Chương 1: Xuyên sách, trở thành nữ phụ vai ác

Gió nhẹ khẽ thổi qua, đuôi lông mày như vẽ, mang theo tiếng gió nỉ non như người yêu đang thì thầm.

Ngọc thạch bị điêu khắc làm thành cái giường, hoa văn điêu khắc phức tạp, loang lổ chiếu ánh sáng, nhìn là biết không phải vật phàm.

Một nữ nhân với dáng người quyến rũ đang ở trên giường, tóc đen dài như nước phủ kín giường ngọc, làn da trắng như tuyết, đôi môi hồng nhuận. Lông mi dài khẽ run, xinh đẹp tựa như tiên nữ.

Một thiếu niên ngồi ở gần nàng, nhẹ nhàng quạt gió cho nàng. Tuổi tác cũng không lớn, mặt mày như quan như ngọc.

Dung mạo của hai người bất phàm, như một đôi thần tiên, ở phong cảnh đất trời giống như tranh vẽ.

Thời điểm Thời Nỉ Điệp tỉnh lại, nàng nhìn thấy một màn này.

Thiếu niên có dung nhan tuyệt mỹ đang ôn nhu cười mà nhìn nàng.

Nàng hoảng hốt, sau đó dựa vào tàn ảnh mà thấy một màu trắng chợt lóe, thiếu niên ở bên tai bất chợt hét to: "Da^ʍ phụ, giao mạng ra đây!"

Thời Nỉ Điệp không ngờ sẽ sảy ra loại chuyện như thế này, lòng khẽ run một cái, xoay người lăn xuống thạch đài.

Mà thiếu niên đâm một phát không trúng kia, cũng bắt đầu nhào tới, mặt mày thống hận, đâu còn bộ dáng nhu hòa như khi nãy?

Mũi đao sáng như tuyết sắp thọc vào hốc mắt của nàng, Thời Nỉ Điệp tuyệt vọng nâng tay áo lên, che đậy.

Ai ngờ hồng quang chợt lóe, thiếu niên tựa như diều đứt dây mà bay ra ngoài, phun một ngụm máu, đυ.ng vào đại thụ, thân thể bắt đầu trượt xuống.

Thời Nỉ Điệp kinh sợ* mà nhìn vào tay mình, sau đó nhìn thiếu niên đang hộc máu.

Kinh sợ: Kinh ngạc và sợ hãi.

Vừa mới nhấc chân đến, liền nghe thấy thiếu niên kia hét chói tai: "Đừng qua đây!"

Hắn đặt chủy thủ* lên cổ, vẻ mặt điên cuồng: "Thời Nỉ Điệp, cho ta một chút thống khoái đi!" Dứt lời, hắn nhắm mắt quyết tâm, chủy thủ di chuyển đến động mạch chủ.

Chủy thủ: Đoản đao, dao ngắn.

Thời Nỉ Điệp hốt hoảng, vươn tay: "Đừng!"

Một đạo hồng quang* lại hiện lên, chủy thủ trong tay thiếu niên liền bay ra ngoài. Thiếu niên ngửa mặt lên trời, nói: "A, nữ nhân ác độc này---"

Hồng quang: Ánh sáng màu hồng.

Sau đó không có tiếng động gì nữa, hắn đau đến mức hôn mê bất tỉnh.

Thời Nỉ Điệp tập trung nhìn vào cánh tay cầm chủy thủ của thiếu niên đang cong một vòng. Hiển nhiên, bởi vì gạt chủy thủ ra, nàng làm gãy tay hắn.

Xấu hổ, Thời Nỉ Điệp gãi gãi đầu.

Sau nữa nén nhang, nàng đã mơ hồ biết được kí ức không thuộc về mình. Thật rõ ràng, nàng xuyên đến.

Nàng là cái người công tác xã, ban ngày ở trong nhà. Thức đêm nên chết đột ngột, sau đó lại xuyên đến đây.

Càng bi thương hơn đó là, đây là một quyển tiểu thuyết nàng vừa đọc vào mấy ngày hôm trước.

Lẽ ra, có thể biết trước hướng đi vận mệnh của bản thân là một chuyện tốt, bi thương thì bi thương,Thời Nỉ Điệp nàng —— Dường như là vai ác nữ phụ pháo hôi.

Quyển sách này là một quyển nam tần sảng văn, hành trình một vị tên là Long Ngạo Thiên quật khởi nhân sinh.

Long Ngạo Thiên mở bàn tay vàng ra, cái loại hình như: Không khí nhật thiên nhật địa, một quyền đánh Tiên Tôn nam cực, chân dẫm ma quân Bắc Hải.

Nhưng là giống nhau ở mọi sảng văn vả mặt, từ đầu Long Ngạo Thiên là đồ bỏ đi. Hắn cần một cái cơ duyên, một cái khởi điểm cho hắn bay lên.

Bất hạnh, trong bộ tiểu thuyết này, Thời Nỉ Điệp chính là cái khởi điểm kia.

Nam chính trong tiểu thuyết, sau này Long Ngạo Thiên —— Nhϊếp Quy Tầm, hiện tại đều giống cái bánh chưng, ném ở trên giường, động phủ của nàng.

“A ——”

Thời Nỉ Điệp ngửa mặt lên trời kêu to, thật sự buồn bực đến mức muốn hộc máu, vì sao, tại sao, tội gì lại khiến nàng xuyên thành lô đỉnh thích thu thập nam nhân, đệ nhất da^ʍ nữ của Tu Tiên giới, tôn chủ Hợp Hoan Cung -- Thời Nỉ Điệp!

Vì sao sớm không tới, muộn không tới, lại cố tình cho nàng xuyên vào lúc nguyên chủ nhặt được nam chủ Long Ngạo Thiên bị trục xuất, ngày nàng ta đem hắn về động phủ của mình, ngày hắn chuẩn bị làm lô đỉnh của "Hợp hoan"!