Chương 1: Âm mưu (1)

Chương 1: Âm mưu (1)

Bên trong phủ Thượng Thư giăng đèn kết hoa. Tuy rằng khách khứa đã đến đầy sảnh, nhưng lại chẳng hề có không khí vui mừng, ngược lại lại đầy bi thương.

Như mọi người đã biết thì thiên kim phủ Thượng Thư – Hà Vận Nhi hôm nay phải gả cho một tên ngu ngốc, chẳng ai khác đó chính là đương kim vương gia Lý Thanh Phong, đây chính là Thánh Thượng ban hôn, cho dù có người không nguyện ý thì vẫn phải tuân theo.

Ở hậu đường, Hà Vận Nhi mặc một thân giá y đang tức giận đập phá loạn xạ.

“Ta không kết hôn, ta sẽ không kết hôn, ta thà chết chứ không muốn gả cho một tên ngu ngốc.”

Lý Thanh Phong, đương kim ngũ hoàng tử trước đây bởi vì mẫu thân qua đời quá đau lòng mà bệnh nặng một thời gian, từ đó về sau ngây ngô si ngốc, là một kẻ không mấy quan trọng.

Gả cho một nam nhân như vậy chính là chôn vùi cả đời, nàng ta đường đường là thiên kim phủ Thượng Thư, lại có danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vừa có tài lại vừa có sắc, phải gả cho một người như thế quả thật chính là một đóa hoa nhài cắm ở trên bãi phân trâu, huống chi nàng ta đã có ý trung nhân.

Không ai dám ngăn Hà Vận Nhi đập phá đồ đạc, nhóm tì nữ đều lui sang một bên cúi đầu đợi lệnh, trong số đó có một cô nương cũng có chút tư sắc, nhưng tổng thể mà nói thì cũng không hơn nhóm tì nữ nhiều lắm, nàng là thứ nữ thϊếp thất của Thượng Thư đại nhân, tên là Hà Hinh Vân.

Hà Hinh Vân từ khi sinh ra đã không được coi trọng, mẹ mất sớm nên từ nhỏ đã bị người khác bắt nạt, bởi vậy tính cách cực kì yếu đuối, lại nhát gan sợ phiền phức, chỉ cần có người hơi lớn tiếng một chút nói chuyện với nàng thì nàng đã sợ tới mức cúi đầu mà run rẩy.

Nhưng mà Hà Hinh Vân hai tháng trước cũng đã chết, hiện tại là một Hà Hinh Vân khác.

Hai tháng trước kia Hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn, nữ nhi của chính thất Thượng Thư phủ phu nhân là Hà Vận Nhi phải gả cho đương kim ngũ hoàng tử Lý Thanh Phong làm chính phi, tin tức giống như sét đánh giữa trời quang này làm Hà Vận Nhi tức đến dậm chân, vì thế mượn Hà Hinh Vân trút giận, kết quả đã đánh chết nàng.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc là thời điểm mọi người đều tưởng rằng Hà Hinh Vân đã tắt thở, nàng lại đột nhiên mở mắt sống lại.

Cho nên mọi người cho rằng Hà Hinh Vân không chết, nhưng chỉ có nàng mới biết thật ra Hà Hinh Vân đã chết, hiện tại Hà Hinh Vân chính là một linh hồn lang thang bám vào mà thôi.

Ở hiện đại nàng là một cô gái bình thường không thể nào bình thường hơn, một lần tai nạn xe cộ khiến cho nàng ngoài ý muốn xuyên không, nhưng mà nàng cũng biết hy vọng trở về là cực kì xa vời, cho nên phải thích ứng tất cả mọi thứ nơi này.

Nếu là lúc trước, Hà Vận Nhi chắc chắn sẽ lấy Hà Hinh Vân ra trút giận, nhưng đoạn thời gian này nàng ta không dám bởi vì lần trước suýt chút nữa đã đánh chết nàng chuyện này tất sẽ có ồn ào, nếu không phải người trong nhà giúp nàng ta che giấu tốt thì thanh danh của nàng ta đã bị hủy hoại mất rồi, cho nên lúc này đây nàng ta không dám lại dùng Hà Hinh Vân để trút giận nữa.

Lúc này có một phu nhân trung niên đi đến ngăn cản Hà Vận Nhi: “Vận Nhi, đừng càn quấy nữa, người mà chúng ta phái đi thám thính báo lại, Hoàng thượng cùng các hoàng tử dẫn theo ngũ hoàng tử đến đón dâu, con vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị nhanh đi.”

“Mẹ à, chẳng lẽ người cũng muốn con gả cho cái tên ngốc kia sao, người nhẫn tâm nhìn con mất đi hạnh phúc cả đời sao?”

“Ta cũng chẳng có cách nào cả, lệnh vua khó cãi, chỉ cần vô ý một chút thôi thì sẽ bị tịch thu gia sản, trở thành trọng phạm.” Hà phu nhân cực kì bất đắc dĩ nói, nhưng không có ai phát hiện trong mắt bà ta hiện lên một tia giảo hoạt.

“Con, con không muốn kết hôn, con sẽ không kết hôn đâu, con…” Hà Vận Nhi kịch liệt kháng cự, cuối cùng vì kích động quá mà hôn mê bất tỉnh.

“Vận Nhi.”

“Tiểu thư.”

Hà Vận Nhi té xỉu khiến cho toàn bộ Thượng Thư phủ hoảng loạn nháo nhào, chỉ có một người nhàn rỗi ở một bên xem diễn trò, là ‘Hà Hinh Vân’.

Bình thường thân thể Hà Vận Nhi thật sự rất tốt, tức giận đến ngất xỉu sao, nàng mới không thèm tin đâu.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến nàng, bọn họ thích chơi cái gì thì chơi cái đó đi, nàng chỉ cần sống bình thường như vậy là được rồi, cho dù thân ở cổ đại thì cũng muốn trải qua một cuộc đời bình bình thường thường mà thôi.

Hà Vận Nhi ngất xỉu thì ngay tức khắc liền có người đi mời đại phu tới, Hà Hinh Vân vẫn đang đứng xem ở ngoài cửa, phát hiện thấy lần này tốc độ đại phu nhanh đến nỗi tưởng chừng là ngồi máy bay mà đến.

Phương tiện giao thông cổ đại nhanh nhất chính là ngựa, nhưng từ trước đến nay đại phu trong thành đến chẩn bệnh tại nhà cũng không cần cưỡi ngựa, tốc độ của đại phu lại nhanh như vậy nếu không phải trước đó ở cửa chính chờ thì là vừa vặn đi ngang qua, theo như nàng thấy thì vế trước khả năng cao hơn.

Âm mưu, đây là một âm mưu.

Dù vậy thì cũng không liên quan chuyện của nàng, nàng cứ tiếp tục xem diễn trò là được rồi.

“Đại phu, con gái của ta nó thế nào rồi?” Vẻ mặt Hà phu nhân rất sốt sắng, lo lắng hỏi.

Đại phu không nói gì, chỉ thở dài một hơi.

“Ài…”

“Đại phu, ông nói đi chứ, con gái của ta, nó sao rồi?” Thượng Thư đại nhân Hà Văn Quân thúc giục hỏi, cực kì lo lắng cho con gái của mình.

Ở trong mắt người khác thì vợ chồng Hà thị biểu hiện rất bình thường, không có ai có thể nhìn ra được điều gì bất thường cả, con gái hôn mê bất tỉnh, làm cha mẹ quả thật là nên có biểu hiện như vậy.

“Tiểu thư là vì có bệnh trong lòng dẫn đến khó thở, nếu không giải quyết được căn bệnh trong lòng này này thì sinh mệnh khó bảo toàn.”

“Trời ơi, Vận Nhi của ta, con làm sao vậy, mẹ chỉ có một đứa con duy nhất là con thôi, nếu con mà có mệnh hệ gì thì ta sống còn có ý nghĩa gì, chẳng bằng đi luôn cùng con, để trên đường đến hoàng tuyền con cũng có người bầu bạn.” Hà phu nhân nghe xong lời nói của đại phu thì lập tức áp sát vào người Hà Vận Nhi khóc lóc, khóc đến độ muốn chết đi sống lại.

“Phu nhân, hiện giờ không phải là lúc nói những lời như vậy, Hoàng thượng cùng các vị hoàng tử chẳng mấy chốc sẽ đến ngay thôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ chứ?” Hà Văn Quân sốt ruột đi qua đi lại, nghĩ không ra biện pháp gì cả.

“Đại nhân, con gái của chúng ta cũng sắp chết, chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn gả nó đi sao?”

“Đây là lệnh vua, lệnh vua khó cãi, nếu quả thực hôm nay mà Vận Nhi có chết, cho dù là thi thể thì ta cũng phải để bọn họ dùng kiệu hoa nâng ra ngoài.”

“Hoàng thượng là một người tài đức sáng suốt, chúng ta sao không đem việc này bẩm báo để cho Hoàng thượng định đoạt đi, như vậy sẽ không xem như kháng chỉ. Còn nữa, trong phủ Thượng Thư của chúng ta, thiên kim tiểu thư lại không phải chỉ một mình Vận Nhi, tuy rằng chỉ có nó là con vợ cả, nhưng thứ nữ cũng được mà, sao chàng không ở trước mặt Hoàng thượng góp lời?” Hà phu nhân thu lại dáng vẻ khóc lóc thấu trời xanh vừa rồi, khôn khéo ở trước mặt Hà Văn Quân ra đưa ra chủ ý, liếc mắt nhìn Hà Hinh Vân bên cạnh một cái.

Hà Văn Quân liên tiếp gật đầu, rất rõ ràng đã muốn dùng đến cách này.

Hà Hinh Vân đứng bên cạnh nghe được rõ ràng những lời này, cuối cùng cũng đã hiểu được ý đồ của mấy người này rồi.

Thì ra bọn họ là muốn để cho nàng thay thế Hà Vận Nhi gả cho ngũ hoàng tử, nhưng lại phải làm sao để không để lại dấu vết mà lại hợp tình hợp lí, cho nên biện pháp duy nhất chính là để cho Hoàng thượng mở kim khẩu thay đổi một người khác.

Cũng được, thuận nước đẩy thuyền, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.

Quả nhiên, Hoàng thượng vừa dẫn theo các hoàng tử đến, Hà Văn Quân lập tức dùng hình thức thỉnh tội bẩm báo rõ ràng mọi chuyện.

“Hà Văn Quân, lá gan của ngươi lớn thật đấy, ngươi muốn kháng chỉ không tuân sao?”

“Vi thần không dám, nếu Hoàng thượng đồng ý, thần tất nhiên sẽ để cho người ta nâng con gái lên kiệu hoa, nhưng mà đến ngũ vương phủ thì nó đã là một thi thể, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn cho ngũ hoàng tử cưới một người chết làm phi hay sao?”

“To gan, ngươi đang uy hϊếp trẫm đấy à?” Hoàng thượng cực kì tức giận, đối với việc này thực sự không hài lòng.

Mọi người có thể nhìn ra được là Hà Vận Nhi ghét bỏ hoàng nhi ngu ngốc của ông cho nên mới không tình nguyện gả cho hắn, thế cho nên mới tức đến khó thở.

Tất cả mọi người ghét bỏ bé con ngốc nghếch, nhưng ông làm cha sao có thể ghét bỏ được?