Chương 1: Muôn vàn hi vọng xuyên không

Chương 1: Muôn vàn hi vọng xuyên không

Sau khi đọc xong một trăm tám mươi bộ tiểu thuyết, đối với nữ chính trong truyện quả thật cảm thấy có rất nhiều loại cảm xúc: yêu, ghét, hận thù, ghen tị. Từ hoàng hậu, vương phi, phu nhân tướng quân, công chúa,... quả thật đã làm cho Mạc Ức Nhi thần hồn điên đảo. Tất cả nữ chính trong truyện nếu không phải là làm nông thì cũng là kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng cuối cùng cũng đều có cuộc sống khá giả hơn gấp trăm nghìn lần, quả thật không thể không ghen tị.

Mạc Ức Nhi làm nhân viên văn phòng ở một thành phố hạng hai, hứng thú lớn nhất của cô chính là xuyên không, được làm nữ chính của những câu chuyện mà cô vẫn hay đọc, sau đó sẽ làm ra chuyện khiến mình cảm thấy rất tuyệt vời.

Mạc Ức Nhi vốn không phải tên thật của cô mà là Mạc Kim Doanh, cô có một chị gái tên là Mạc Kim Nhiên (chi tiết xin xem "Tứ phu tranh sủng: Phu quân mỗi người đều khuynh thành"), người chị gái này của cô đã mất tích từ một năm trước, trải qua chuyện đau lòng đó cô đổi tên thành Ức Nhi, cái tên ấy cô dùng để hồi tưởng về quá khứ cùng người chị, để thỏa nỗi nhớ thương, khơi gợi những hồi ức khi chị gái mất tích.

Tuy nhiên khi chị gái Mạc Kim Nhiên của cô mất tích, Mạc Kim Doanh lại không tỏ vẻ bi thương, đau buồn quá độ, bởi vì ở trong lòng cô chị gái của cô nhất định không chết, mà là cô ấy đã xuyên không về một thế giới nào đó để hưởng phúc. Hai chị em bọn họ là cô nhi, từ nhỏ đã phải trải qua những ngày tháng khổ sở, khó khăn, chị em bọn họ phải nương tựa nhau mà sống qua ngày, chính vì vậy khi chị gái cô mất tích, cô chắc chắn chị mình đã đi tới một nơi nào đó, nơi mà cô ấy có thể có được hạnh phúc. Cô chỉ là rất nhớ chị gái của mình, Mạc Ức Nhi vẫn luôn mong mỏi, hi vọng một ngày nào đó có thể gặp lại được chị gái của mình...

Tiếng sấm thật lớn "ầm ầm" vang lên giữa đêm, đánh thức Mạc Ức Nhi đang ngủ say, cô quay ra cửa sổ nhỏ giọng nói thì thầm một câu: "Trời lại sắp mưa!" Sau đó xoay người lại tiếp tục ngủ. Nhưng tiếng nổ vang kia lại không phải là tiếng sấm, tiếp theo đó là những lần rung chuyển của đất trời, lắc lư kịch liệt, Mạc Ức Nhi vì thế mà bị làm tỉnh giấc, cô mở mắt chỉ thấy toàn bộ thế giới đều đang dần dần sụp đổ, lún sâu xuống giống như ngày tận thế đã tới.

Bỗng nhiên, mặt đất bên giường nứt ra một vết nứt rất lớn, một chùm sáng làm người ta chói mắt bỗng lóe lên.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, đây có phải là thứ để xuyên không trong những câu chuyện mình vẫn hay đọc không?" Thân thể Mạc Ức Nhi bất giác bị hút vào hướng mà ánh sáng đang lóe lên rồi cuối cùng cô bị hút vào đó, chiếc gối đầu của cô cũng vì thế mà bị cuốn vào theo. Luồng sáng đó chính là kim quang trong truyền thuyết đây mà. Chỉ là cái gối của cô bị kim quang bắn ra, chỉ còn mình cô cứ thế chậm rãi dung nhập vào trong kim quang.

Kim quang sáng chói tới mức khiến Mạc Ức Nhi không tài nào mở được mắt, cô ấy chỉ là cảm thấy thân thể của mình đang rất nhanh rơi xuống, nhưng cô vẫn đinh đinh khẳng định rằng mình sẽ không ngã chết! Hơn nữa, cô lại rất hưng phấn, cuối cùng thì ngày mà cô vẫn mong chờ lại bất ngờ đến với cô một cách bất ngờ.

Không biết qua bao lâu, chân cô cuối cùng cũng giẫm lên nền đất mềm mại, kim quang cũng biến mất, cô chậm rãi mở mắt ra, nhịn không được hưng phấn kêu to: "Oa! Là một rừng cây xanh tốt, oa! Cỏ nhỏ xanh biếc thật tốt, oa! Hoa tươi đẹp thật, thơm ngát, tôi dám khẳng định, nơi này nhất định chính là cổ đại!"

Mạc Ức Nhi nhịn không được hưng phấn xoay vòng một vòng, váy ngủ màu hồng phấn xòe tròn vẽ một vòng cung, sau đó buông xuống đầu gối, nhân vật hoạt hình A Uyển được điểm trên váy ngủ của cô đột nhiên cảm thấy cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Hưng phấn qua đi, Mạc Ức Nhi đạp lên bãi cỏ mềm mại đi về phía trước, cô cần đi tìm người, xác định mình đã lạc tới nơi đâu, là nơi ở của thiên kim tiểu thư gì đó, hay là một nhà nông thôn trồng trọt a!

Nhưng rồi rất nhanh cô liền phát hiện ra một chuyện, cô bây giờ chính là chỉ có một mình, cũng không biết mình có người thân ở đây hay không. Cái này quả thật rất khó, không có thân phận, vậy chỗ ở, ăn uống thì cô phải biết làm sao? Chẳng lẽ còn muốn giống như lúc trước tự lực cánh sinh sao?

Nhưng đối với cô quả thật tự lực cánh sinh cũng không hẳn là không tốt, chẳng qua có thể không giống như cô nhi, không có mẹ chăm, không có cha yêu được không?

Than ôi!

Mạc Ức Nhi bỗng nhiên có chút bi thương, oa oa lên xác định mình không có người thân ở đây.

"A... Ôi, ôi! Lạch cạch!" Cách đó không xa vang lên tiếng gầm như núi vượn trong phim, Mạc Ức Nhi hơi giật mình, theo đó tiến vào trong tầm mắt đúng là một con heo cực lớn!

Chính xác mà nói đó hẳn là một con heo rừng! Heo rừng đang điên cuồng chạy về phía Mạc Ức Nhi, thân thể nó cường tráng, to khoảng chừng năm sáu nam nhân trưởng thành lớn vậy, thân thể ngăm đen, lông thật dài xõa tung, trên mặt nó còn có bùn bẩn!

Mạc Ức Nhi thoáng chốc bị dọa choáng váng tại chỗ, trong đầu trống rỗng.

"A... Ôi, ôi! Lạch cạch!" Tiếng rống càng ngày càng gần, mà tốc độ heo rừng chạy như điên cũng tăng vọt, mắt thấy răng nanh sắc nhọn của heo rừng sắp đâm vào thân thể Mạc Ức Nhi, một mình bay tới, ôm Mạc Ức Nhi bay lên trời, sau đó rơi vào một cái cây rất lớn.

Gió nhanh chóng quét qua da, mới khiến Mạc Ức Nhi phục hồi tinh thần lại, không kịp thấy rõ dáng vẻ người cứu cô ra sao, người nọ lại bay ra ngoài. Trong mắt Mạc Ức Nhi bắt đầu lóe sáng: "Trời ạ, mình vừa mới xuyên không đã nhìn thấy cao thủ biết khinh công rồi hay sao. ”

Nhưng mà chỉ một giây sau, Mạc Ức Nhi liền biết rõ người trước mặt vì sao lại bay như vậy. Thay vì nói bay, thì chính xác hơn đấy chính là người ấy đang làm nhiệm vụ, bóng đen đi xa kia trong tay kéo cây đằng thật dài, giống như tề thiên đại thánh bay lượn xung quanh những ngọn núi vậy.

Mà mục tiêu của người áo đen đấy chính là con heo rừng vừa rồi thiếu chút nữa gϊếŧ chết Mạc Ức Nhi, Mạc Ức Nhi giờ phút này trong lòng rất rối rắm, chẳng lẽ người vừa rồi là thợ săn? Ở trong rừng rậm đánh heo rừng hay sao?

Đứng trên cây trong một thời gian, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, vì vậy cô bèn ngồi xuống thân cây cho thoải mái hơn. Cái cây này rất cao, hiện tại cô cách mặt đất khoảng bốn năm mét. Đáng chết! Ngu ngốc như Mạc Ức Nhi, cô mới nhớ ra là mình rõ ràng không biết trèo cây, nếu người vừa rồi cứu cô không quay trở lại thì cô biết phải xuống đất như thế nào đây?

"Này! Có người nào ở đây không? Này!" Mạc Ức Nhi lại đợi một lát, rốt cục nhịn không được, lớn tiếng kêu cứu. - Này! Có người nào không? Ai đến cứu tôi với!

Nhưng sự thật phũ phàng, đáp lại cô chỉ có tiếng gió đột ngột. Người vừa rồi đã đi rất xa, căn bản ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy nửa cái.

Mạc Ức Nhi lúc này mới biết có một từ gọi là sợ hãi, hưng phấn lúc trước hoàn toàn biến mất trong cô, cô bắt đầu suy nghĩ tình cảnh hiện tại của mình.

Ở trên cây cao quả thật là rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận rơi xuống sẽ té chết hoặc bị thương. Nhưng nếu cô ấy không cố gắng tìm cách leo xuống thì chắc chắn cô ấy sẽ chết đói ở chỗ này. Nhưng vả lại nếu cô có thể đi xuống an toàn thì phía dưới nhất định còn có những con vật khác, heo rừng ở đây đã lớn tới như vậy, nếu không may cô đυ.ng phải sói thì làm sao bây giờ? Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì đây?

Cô nhìn chiếc đồng hồ của mình đeo trên cổ tay, thời gian đã qua hơn một giờ, Mạc Ức Nhi càng ngày càng xao động bất an, rốt cục, tiếng gầm như núi vượn của người nọ lại vang lên. "A... Ôi, ôi! Anh biết không?"

Mạc Ức Nhi vội vàng kêu cứu: "Này! Cứu tôi, tôi không thể tự leo xuống được!"

Người nọ từ xa trở về, trên người còn khiêng cái gì đó, đợi đến gần, Mạc Ức Nhi mới phát hiện, đây là một nam nhân trên thân trần, tóc thật dài khoác lên vai, bên hông tựa hồ vây quanh một khối da báo. Chẳng lẽ hoa văn báo đã trở nên phổ biến từ thời cổ đại rồi hay sao?

"Này, công tử, cứu ta! Đại ca? Tráng sĩ? Hiệp sĩ..." Mạc Ức Nhi vừa hô, vừa phỏng đoán gọi nam nhân này, nam nhân dường như không có ý định dừng lại, nghe được tiếng kêu của Mạc Ức Nhi, mới dừng lại trên cây cách đó không xa, nhưng lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

"Tráng sĩ... xin anh hãy cứu tôi!" Mạc Ức Nhi hô to kêu cứu với nam nhân xa lạ kia, hiện tại đã thấy rõ đồ trên người của hắn, chính là con heo rừng vừa rồi. Trời ạ, heo rừng lớn như vậy mà sao hắn lại có thể đánh chết, hơn nữa còn có thể khiêng nó trên người mà bay tới bay lui? Đây quả thực chính là một điều kỳ lạ!

Nam nhân kia nhìn chằm chằm Mạc Ức Nhi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "!@#!@¥@#%...%>...".

Mạc Ức Nhi cũng có chút trợn tròn mắt, tự hỏi đây là ngôn ngữ của thời đại này hay sao? Cô quả thật là chưa từng nghe qua cách giao tiếp nào kì lạ tới như vậy!