Chương 25: (25)Bình Hoa Vô Dụng Của Showbiz

" Hôm nay là ngày cậu chụp ảnh tuyên truyền cho show Tiến Lên Thiếu Niên ,ngoài cậu ra thì còn ba giám khảo khác.Tổng cộng là bốn người,nếu xét về kinh ngiệm trong ngề thì là người trẻ nhất hội.Số tuổi cũng nhỏ nhất rồi"

Mễ Lạc Tranh đang ngồi trên xe bảo mẫu ăn kẹo dẻo,nge Liễu Hà nói liền gật đầu "Em biết anh có thông tin gì về ba giám khảo còn lại không?"

"Có,chuẩn bị từ tối qua rồi đây"

Cậu nhận xấp tài liệu từ tay Liễu Hà liền giở xem,đến tờ cuối cùng thì ngạc nhiên kêu lên một tiếng "Oh,Hứa Du Nhiên thật là mong chờ nha"

"Ừ nhưng cậu có tài thật sự thì sợ gì cái tên tôm tép này chứ,mà này bên Phùng Tuấn Tiệp vừa gửi bao lì xì nhờ cậu sáng tác đấy?"

Người này thì cậu nhớ,chẳng phải là đối thủ của tên họ Hứa kia sao?

"Anh ta có yêu cầu gì không?"

"Có về một mối tình đơn phương ,mấy bài mà cậu viết trước đó được giới phê bình âm nhạc đánh giá cao.Nói cậu là nhạc sĩ trẻ đầy tiềm năng,nếu không gặp vấn đề gì thì sau này sẽ rất nổi tiếng.Vì vậy mà đoàn đội cậu ta muốn cậu viết bài đấy"

Mễ Lạc Tranh nge song thì trầm ngâm " Đừng vội đồng ý,em phải nge anh ta hát trực tiếp để xem thử chất giọng dày mỏng,cao thấp như thế nào mới sáng tác bài hát phù hợp được"

"Chuẩn rồi,nếu không lỡ cậu ta hát không được thì ít nhiều cậu vẫn bị ảnh hưởng.Mà này boss đúng là chơi lớn thật đấy,một cú là hình ảnh cậu truyền bá khắp thế giới luôn.Giờ trên mạng ai cũng bảo cậu là bảo bối của Bạc tổng đấy"

Mễ Lạc Tranh bật cười"Vậy mà vẫn có thủy quân vào weibo bảo em trà xanh,cướp bồ người khác.Em không phải loại người xin lỗi vì đã tỏ tình khi anh còn đang yêu người khác."

"Lũ cố chấp ấy mà,một thời gian nữa hai người kết hôn xem lũ chúng nó còn nói được gì!"

"Sớm muộn cũng ly hôn thôi,em đoán là vậy đấy"

"Hahaha"

Đến nơi đám người Mễ Lạc Tranh theo nhân viên vào lên lầu chụp ảnh,nhưng vừa tới cửa đã bị hai cô gái giơ tay chặn lại.Giọng điệu chua ngoa nói "Du nhiên caca đang ở bên trong,anh ấy không thích người khác làm phiền"

Bị họ vô lễ như vậy cậu cũng không tức giận,nhỏ giọng nhẹ nhàng "Hai tỷ cho em vào đi,bảo đảm sẽ không làm ồn đâu ạ.Dù sao em cũng cần trang điểm tạo hình nữa"

"Đã nói không là không mà,bị điếc à hay não có vấn đề?"

Thấy nghệ sĩ nhà mình bị khinh rẽ trước mặt mình như vậy ,Liễu Hà sớm đã nổi cơn tam bành rồi.Gã bước ra phía trước đẩy nhẹ hai cô nàng này qua một bên,hất cằm nói "A Nguyệt vào đi,tôi xem ai dám ức hϊếp người của Gia Thành chúng ta"

Vừa vào đã nge thấy tiếng cải nhau um tỏi của Hứa Du Nhiên và tổ thiết kế của chương trình

"Tôi đã nói rồi phong cách này không hợp với tôi,nhìn cái màu mắt này đi xấu như ma vậy.Tôi chỉ kêu các người sửa lại với đổi cái áo thôi mà,có chết ai đâu" hắn to giọng cáu gắt nói

"Vậy tại sao ban đầu chúng tôi gọi điện hỏi thì cậu nói tùy tiện mà,đến sát giờ chụp còn đòi đổi.Quần áo là do nhà tài trợ chỉ định cho giám khảo,đâu phải muốn đổi là đổi được"

"Tôi không cần biết,tôi muốn đổi."

"Hứa Du Nhiên cậu qúa đáng vừa thôi,đừng tưởng có Vương Tư Siêu chống lưng thì không coi ai ra gì,sớm muộn gì anh ta cũng chán cậu mà thôi!"

"Thích vậy đấy,rồi sao? chốt một câu thôi,đổi hay không?" Hắn ta ngang ngược nói

"Nhưng....đồ là do nhà tài trợ chỉ định người mặc rồi!"

"Ai?"

"Thẩm Hào Nguyệt"

"Ồ" Nge thấy tên cậu đột nhiên khoé môi của Hứa Du Nhiên cong lên một cách qủy dị "Của hắn lão tử càng phải lấy"

"Không được mà" cô bé stylist đứng ra chắn trước mặt Hứa Du Nhiên

Mễ Lạc Tranh không muốn cô bé gặp rắc rối nữa đành lên tiếng ngăn cản "Đổi cho cậu ta đi"

Hai người họ đồng loạt quay sang nhìn cậu,hắn ta lườm cậu,ánh mắt mang thù hận giống như Mễ Lạc Tranh gϊếŧ cả nhà hắn vậy.Hứa Du Nhiên đút hai tay vào túi quần,vẻ mặt không vui đi tới trước mặt cậu nói "Tưởng là thiên vương ảnh đế nào tới,hư hoá ra là thằng điếm bán m*ông cướp việc của người khác.Mày thiếu tiền đến vậy à? ôi,suýt thì quên mất.Mày làm đ*éo gì có cha mẹ dạy dỗ đâu haha.."

Không để cậu phản kháng hắn lại nói tiếp "Kể ra cũng hay nhỉ,không biết cậu dùng bùa chú gì mà Bạc tổng lại thần hồn điên đảo như vậy?"

Mễ Lạc Tranh mỉm cười lấy điện thoại từ trong túi áo ra,giơ màn hình về phía Hứa Du Nhiên.Trào phúng nói "A Hành anh nge rõ chưa? người ta hỏi là em cho anh ăn bùa chú gì kìa"

Cả phòng nháy mắt yên tĩnh,đám nhân viên liên tục nhìn nhau.

Trực tiếp cáo trạng như vậy ,cái này cũng qúa bá đạo đi!

"Mày...." Bị chính chủ bắt tại trận như vậy khiến hắn tức giận không nói nên lời.

"Hứa Du Nhiên cậu đây là muốn giải ngệ sớm à?"

Mễ Lạc Tranh mở loa ngoài nên tất cả mọi người trong phòng đều nge thấy,Bạc tổng đang tức giận rồi.

"Không phải đâu Khâm Hành em...em không"

"Câm mồm" anh quát lớn " Có tin là tôi chỉ cần nói một câu thôi,là Vương Tư Siêu đá cậu ngay đấy.Muốn thử ?"

"Không...không muốn" Hứa Du Nhiên lắp bắp nói

"Không muốn thì cút ra,cậu đang cản đường bảo bối nhà tôi đấy"

Mễ Lạc Tranh nhướng mày,cười mỉm mà lướt qua người hắn.Tất nhiên vẫn đổi đồ rồi,chính miệng cậu đã hứa mà.

Hứa Du Nhiên sầm mặt nhìn chằm chặp về hướng cậu rời đi.

Mấy nhân viên làm việc gần đó hóng hớt drama lặng lẽ phát ra tiếng cười khẽ rồi nhanh chóng im lặng.

Qúa trình quay chụp và chuẩn bị tương đối thuận lợi,sau khi trang điểm tạo hình quảng cáo song sẽ quay một đoạn phỏng vấn ngắn để phát kèm với tập một .

Mái tóc đen mượt được thợ trang điểm đánh hơi xù lên,chia đều phần mái theo kiểu 7/3.Trang điểm phong cách cool boy lạnh lùng.Áo sơmi bằng lụa màu xanh dương hơi rộng một chút,kết hợp với quần jean đen và giày cao cổ cùng màu.Đóng thùng vạt trước,bên hông đeo thêm một sợi xích nhỏ ,từ đai thắt lưng kéo dài đến túi quần.

Nge người phỏng vấn hỏi "Lần đầu tham gia chương trình với vai trò huấn luyên viên kiêm cố vấn như vậy, bạn có thấy áp lực không?"

Cậu nhìn ống kính hơi cười mỉm nói "Nếu nói không thì giả dối qúa ,áp lực tất nhiên là có rồi lần đầu tiên mà nhỉ!"

"Với tuổi đời và tuổi ngề trẻ như vậy,cậu có đủ tự tin là bản thân có thể dẫn dắt tốt thí sinh không?"

Nge tới câu này thì mặt cậu liền trở nên ngiêm túc,nhìn thẳng vào ống kính nói

"Với tôi,tài năng và bản lĩnh không chỉ dựa vào tuổi đời và tuổi ngề để đong đếm được.Mặc dù tôi debut chưa được một năm,nhưng khả năng sáng tác,ca hát rồi vũ đạo ra sao mọi người đều rõ mà.Bạn có thấy thí sinh nào từ đầu đến cuối đều thi toàn bài do chính mình sáng tác chưa?"

Lần đầu bị ngệ sĩ mới vặn ngược như vậy khiến phóng viên đơ ra một hồi,giả vờ cười haha cho qua chuyện song lại hỏi tiếp

"Vậy chuyện yêu đương thì sao? gần đây trên mạng đều đang lan truyền tin, cậu đang có mối quan hệ mờ ám với tổng tài tập đoàn Đằng Xà,điều này là thật sao?"

Trợ lí Khả khả nge câu hỏi này,vô thức xán lại gần Liễu Hà,thấp giọng hỏi "Hà ca rõ ràng câu này đâu có trong kịch bản đâu!"

Liễu Hà lắc đầu "Không sao,cậu ấy đối phó được.Nếu không thì nhờ boss ra mặt,xoá đi một đoạn thì có sao?"

Mễ Lạc Tranh suy ngĩ vài giây,đột nhiên giơ bàn tay trái lên.Chiếc nhẫn bạc "duy nhất" ngự trị ở ngón áp út trở nên bắt mắt vô cùng,cậu cười tươi nháy một bên mắt nói "Đợi đi,ngày đó sắp tới rồi"

Nói ẩn ý,úp úp mở mở như vậy qủa thật làm người ta tò mò mà.

Quay chụp song thì Mễ Lạc Tranh tách ra đi riêng với đám Liễu Hà,tự mình đón taxi đến siêu thị mua đồ về nấu một bữa cơm.Cũng khá lâu rồi cậu chưa xuống bếp do dạo này bề bộn công việc,vậy nên hôm nay phải bù lại mới được.

"Thịt bò ngoại nhập úc,thịt thăn bò....aiza sao mà nhiều loại vậy nhỉ?" đắn đo một hồi cũng không biết nên chọn loại nọi,đành lôi điện thoại ra gọi video call cho anh.

Rung lên chưa tới mười giây thì đã bắt máy,đầu dây bên kia liền truyền tới chất giọng trầm ấm

"Sao vậy? lại nhớ anh rồi?"

"Xí anh tự tin qúa đấy,mà này thịt bò Úc với Mỹ loại nào ngon hơn ạ?em tính làm bít tết ấy nhưng khó chọn qúa"

"Em lựa làm gì cho tốn thời gian,cứ mua hết về đi.Nhà mình không thiếu tiền"

"Aida anh ngiêm túc đi mà,thẻ của anh nhưng em không thể sài phung phí như vậy được"

"Đừng lo gì cả,việc của em là mua thôi.Còn tiền cứ để anh lo,thẻ của anh em quẹt cả đời cũng không hết"

"Anh đừng trêu như vậy mà,người ta thích lắm đó.Mà thôi anh làm việc đi nhé"

"Bye em" *Chụt*

Bạc Khâm Hành dứt môi ra khỏi màn hình,tắt điện thoại.Đảo mắt nhìn toàn phòng họp đang cúi đầu yên lặng,hai ngón tay tiết tấu gõ xuống bàn "Tiếp tục"

Nội tâm ban giám đốc đang cảm thấy bất lực!!

Boss à,lần sau anh ngiêm túc làm việc đi được không?Đang họp lại đi phát "cơm chó từ thiện" như vậy thì ai chịu nổi hả trời,anh vừa phải thôi chứ.

Đừng tưởng có người yêu rồi muốn làm gì thì làm nhé!! Trái tim bọn tôi làm bằng thịt cũng biết đau mà.

Đến lúc về nhà nhưng vừa tới trong bếp đã ngửi thấy mùi canh gà ác hầm thuốc bắc thơm lừng kia.Cũng không lên lầu thay đồ mà tiến tới ôm cậu từ phía sau,cằm tựa nhẹ lên vai.Hai tay lần mò vào trong áo,một tiến lên trên một đưa xuống dưới mà xoa nắn một cách mạnh bạo.

Mễ Lạc Tranh bình tĩnh hít sâu một hơi liền ngửi thấy mùi rượu.

Anh uống say rồi!

Hơi thở và trên người ngập tràn mùi rượu giờ đây khiến anh mất kiềm chế,xoa thêm một hồi thì lại bế sốc cậu lên.Không nói không rằng mà chạy nhanh lên lầu,Mễ Lạc Tranh vội đưa tay đập vào vai anh gấp gáp nói " A Hành,nồi canh gà chưa tắt bếp kìa"

"Để đó người hầu lo"

*Rầm*

Cửa phòng đóng lại một cách đầy bạo lực,ngăn cảm hình ảnh phồn hoa bên trong với thế giới bên ngoài.

Sáng hôm sau lúc Mễ Lạc Tranh đang ở trong bếp hâm lại nồi canh gà tối qua,anh cũng dậy đi theo cậu vào bếp.Im lặng đứng sau lưng vẻ mặt tựa hồ rất do dự,giống như có điều gì khó nói

"A Nguyệt"

Mễ Lạc Tranh vừa tắt bếp song,đang đổ canh ra tô nge anh gọi liền đáp "Hả?"

Bạc Khâm Hành ngập ngừng" Em...là người đầu tiên làm anh cảm thấy rung động.Cũng là người đầu tiên anh muốn bảo vệ che chở đến hết đời.Anh với tình yêu không có nhiều kinh ngiệm,đôi khi làm em không vui hoặc khiến em cảm thấy nhạt nhẽo.Anh sợ bản thân mình làm không được tốt,khiến em hối hận khi ở bên cạnh anh"

Hiểu lo lắng của Bạc Khâm Hành,Mễ Lạc Tranh tiến tới ôm eo anh,hai tay xiết chặt eo đầu tựa vào ngực nói "Không hề,từ lúc ở bên anh em chưa bao giờ cảm thấy hối hận.Một giây cũng không có,chỉ cần nhìn thấy anh.Được anh ôm vào lòng là bao mệt mỏi đều tan biến,vậy anh nói xem tại sao em phải hối hận?"

"Em....không cảm thấy yêu một ông chú như anh là thiệt thòi lớn sao?em còn trẻ như---Ưm"

Mễ Lạc Tranh nhón chân khoá môi anh bằng một nụ hôn "nóng bỏng",lúc dứt ra còn kéo theo sợi chỉ bạc chảy xuống dính trên cằm cậu.

Bạc Khâm Hành nhìn khuôn mặt kiều diễm đang ửng đỏ trước mắt này,bất giác nuốt nước bọt.Cổ khí nóng ấy lan truyền khắp toàn thân và...

"Đại phôi đản em còn chưa ăn sáng đó" Cậu ngịch ngợm lấy tay đánh vào nó.

"Shittt...."anh hít một hơi dài qua kẽ răng,đưa tay xuống bồng cậu lên nói "Bảo bối chúng ta lên lầu ăn sáng đi"

"Nhưng còn nồi canh gà ..."

"Kệ nó đi!!!!"

Nội tâm nồi canh gà bây giờ kiểu" hâm hai lần rồi đó.Rốt cuộc có ăn hay là không,nói một câu để lão tử còn biết"

Ngày hôm sau lúc Mễ Lạc Tranh đi ghi hình show "Tiến Lên Thiếu Niên",thì Liêu Đông Bằng đã đứng ở cửa từ bao giờ,thấy cậu liền hớn hở chạy tới "Tiểu Thẩm chúng ta lại gặp nhau rồi"

Phan Vỹ Bá cũng chen vào nói "Lần trước quay song gameshow kia bận muốn chết,làm tôi nhớ tay ngề của cậu ghê.Hôm nào rảnh bọn tôi tới nhà cậu nhé?"

Mễ Lạc Tranh thấy họ nhiệt tình như vậy thì nỡ lòng nào từ chối nữa,cậu vui vẻ cười đáp "Tất nhiên rồi,đến lúc đó nhớ ăn hết đó nha"

"Haha còn sợ thiếu đồ ăn ấy chứ?"

"À mà Khả Chân tỷ chưa tới sao ạ?" Mễ Lạc Tranh tò mò hỏi

"Cô ấy đang hoá trang rồi"

"Ò vậy chúng ta cũng vào thôi"

"Ừ"

Liêu Đông Bằng có vẻ ngoài cũng khá soái ca,khả năng ứng biến và nói chuyện thông minh luôn biết cách hâm nóng bầu không khí.Đảm nhận vai trò mc của chương trình.

Lúc bọn họ vào tới thì Tạ Khả Chân đang ngồi trên ghế,bắt chéo chân ngịch điện thoại.Im lặng để stylist tạo kiểu tóc cho mình.

Bọn người Mễ Lạc Tranh cũng không làm phiền,cả đám nhìn nhau gật đầu một cái xem như chào hỏi,nhanh chân vào phòng thay đồ rồi ngồi xuống hoá trang cho kịp giờ.

"Tiến Lên Thiếu Niên" là chương trình khai thác khả năng ca hát và vũ đạo của các thực tập sinh hoặc người thường có tài năng,một trận có tám thí sinh.Chọn ra bốn người,sau năm buổi loại ,hai mươi thí sinh được chọn sẽ cùng lên sân khấu tiếp theo.Chọn ra bảy thí sinh và một thí sinh bị loại nhưng được chọn lại, tổng cộng tám thí sinh, bốn trận bán kết. Cuối cùng bốn người chọn ra ba, ba người cuối cùng ở lại sẽ đấu trận chung kết, giành chiến thắng cuối cùng.

Mở màn show là bài hát "Kokopop" của Mễ Lạc Tranh,được bốn thí sinh cover lại.Kĩ thuật hát nhảy cũng tương đối ổn,thuận lợi hâm nóng bầu không khí trường quay.

Lần đầu ngồi ghế ban gián khảo,lúc đầu qủa thật hơi căng thẳng.Nhưng xem qua hai lượt biểu diễn thì cậu dần bình tĩnh hơn,mà đám Liêu Đông Bằng cũng mau chóng nhận ra.Mễ Lạc Tranh tuy nhỏ tuổi nhưng trong phương diện ca hát,thanh nhạc và vũ đạo cũng có nền tãng rất vững vàng.

"Khả năng vũ đạo của bạn rất tốt,nhưng hát không đủ hơi.Khi lên nốt cao có hiện tượng bị bể giọng,theo tôi thì bạn không nên hát những bài qúa sôi động như vậy."

Lúc nhận xét ánh mắt cậu trở nên ngiêm túc lạ thường,các thí sinh cũng hồi hộp mà chăm chú lắng nge.Cũng không có liếc nhìn giấy note nhắc nhở vừa ghi ban nãy.

"Giọng bạn rất hay,nhưng là du dương trầm thấp.Nếu vừa hát vừa nhảy thì sẽ làm ảnh hưởng đấy"

Tạ Khả Chân tiếp lời "Tôi cũng ngĩ bạn nên đi theo con đường hát nhạc ballad nhẹ nhàng thì tốt hơn"

Mễ Lạc Tranh gật đầu "Đúng vậy,giọng bạn rất hợp thể loại này"

Thí sinh trên sân khấu là Âu Dương Lệ Na,mặc trên người bộ đồ phong cách hiphop bằng jacket jean.Hai tay cầm micro cúi đầu nói "Cảm ơn ban giám khảo"

Liêu Đông Bằng hỏi "Ban giám khảo đã đồng ý cho bạn vào vòng trong rồi,có gì muốn phát biểu không?"

"Tôi có một nguyện vọng !"

"Nguyện vọng sao?mau nói cho tôi biết đi nào" Gã làm biểu tình khoa trương,giả vờ ngạc nhiên hỏi.

Lệ Na có chút ngượng ngùng,cô xao đầu rồi mới nói "Ừm thật ra...bạn cùng kí túc xá đại học của em rất thích Hào Nguyệt lão sư.Ngày nào bạn ấy cũng nge nhạc của anh cả,không biết anh có thể hát vài câu không?"

Phan Vỹ Bá phản ứng nhanh nhạy,liền từ ghế giám khảo đứng lên xoay người ra đằng sau nói lớn "Mọi người có muốn nge cậu ấy hát không?"

"CÓ" khán giả đồng thanh đáp.

Phan Vỹ Bá cười to" Vậy chúng ta phải làm khó cậu ấy mới được,tiểu Thẩm nhận thử thách không?"

Mễ Lạc Tranh nhếch môi đứng lên chỉnh lại quần áo,camera liền quay đặc tả khuôn mặt cậu.Biểu cảm hoàn toàn tự tin nói " Vậy hát bài mới đây nhất của tôi đi,Can you hear my heart."

Dứt lời liền lên sân khấu,ánh đèn cũng chợt tắt.Rọi sáng một mình cậu,vốn dĩ là bài hát buồn nên trong lúc hát có mang theo giọng mũi ngẹn ngào,tình cảm mà sâu lắng.Chậm rãi cuốn vào lòng người.

Biết đây không phải là lúc phô trương,nên cậu chỉ hát đoạn điệp khúc rồi ngừng lại.

Lúc chương trình lên sóng tập đầu tiên Mễ Lạc Tranh lại lên hotsearch mấy lần.

Nào là #Giám_khảo_nhỏ_tuổi_nhất , #Tình_nhân_Bạc_tổng_lần_đầu_làm_ giám_ khảo.

Cũng chẳng biết họ ngĩ gì mà hai hotsearch này liên tục cạnh tranh nhau.

Dạo này cũng không có qúa nhiều lịch trình,vừa chụp song quảng cáo cho căn chung cư mới xây của tập đoàn Đằng Xà ở thành phố Bắc Kinh.Dự án này từ lúc bắt đầu đã thu hút sự chú ý của dư luận,và dĩ nhiên tranh xuất làm người đại diện cũng rất nhiều.Mễ Lạc Tranh biết nhưng không cầu cạnh gì,ai ngờ anh lại đem hợp đồng về thẳng nhà bắt cậu kí luôn.

Bá đạo nói "Chung cư chồng em xây thì em phải có trách nhiệm chứ?".

Ngay khi trang weibo và website chính thức của tập đoàn Đằng Xà đăng thông báo đã tạo nên "drama nho nhỏ",ghóp phần khẳng định mối quan hệ giữa hai người.

Mễ Lạc Tranh hôm nay ở công ty tập nhảy,vừa song thì cả người đều là mồ hôi.Đón nhận khăn lông của Khả Khả đưa tới,lau cổ nói "Hà ca ,em muốn xin ngĩ chiều nay và ngày mai"

Liễu Hà cúi xuống nhìn đồng hồ"Mới 10 giờ thôi,còn sớm mà.Ngày mai không phải tập dượt lại vũ đạo à?"

Cậu cầm chai nước suối tu hơn nữa chai,song mới nhẹ nhàng nói"Hôm nay là sinh nhật a Hành"

"Ô chẳng trách" Liễu Hà làm bộ giơ chân muốn đá cậu "Cút về nhà mà yêu nhau đi,đừng có bắt ép lão tử ăn cơm chó free nữa".

Năm đầu đón sinh nhật người thương nên Mễ Lạc Tranh muốn làm ở nhà,không gian ấm cúng tình cảm chỉ riêng hai người mà thôi.

Lấy nguyên liệu đã mua sẵn từ trước ra mà làm một cái bánh gato hình trái tim,được bao phủ hoàn toàn bằng kem sôcôla.Dùng tương trái cây viết lên mặt bánh dòng chữ "A Hành sinh nhật vui vẻ__I Love You",trang trí thêm dâu tây cắt lát ở một bên viền bánh làm nó thêm sinh động hấp dẫn.Lại làm thêm một con gà nướng rau củ để ăn kèm.

Thấy vẫn còn dư thời gian nên cậu cùng tất cả người làm đem đồ ra ngoài,trang trí lại sân vườn.Đúng vậy là buổi tối dưới ánh nến,trong vườn và chỉ có hai người.Mễ Lạc Tranh muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Làm song tất cả liền dặn bác quản gia cho tất cả mọi người về phòng,buổi tối này không được ra khỏi dù chỉ nữa bước.

Đúng năm rưỡi anh trở về nhà,nhưng tại sao toàn bộ lại tối đen thế này? ngoại trừ đèn ở cổng ra thì còn lại không bật dù chỉ một cái,vừa bước vào phòng khách thì đèn lại bật sáng trưng.Một phong thư lẳng lặng nằm giữa phòng,anh cầm lên xem thì thấy dòng chữ "Ngoài vườn hoa,có bất ngờ".

Bạc Khâm Hành vo tròn tờ giấy nhét vào túi song liền chạy ra vườn hoa sau nhà,giữa mênh mông hoa hồng là một cái bàn tròn trải khăn đỏ.Trên bàn chỉ đặt một con gà quay,và một cốc nến mà thôi.Đúng lúc này liền nge thấy tiếng bước chân,anh xoay người lại thì thấy cậu đang cầm bánh gato trên tay.Cười tươi nói " A Hành sinh nhật vui vẻ"

Nhìn một màn này làm anh cảm thấy bất ngờ,toàn thân khẽ run vì xúc động.Ánh mắt cũng trở nên nhu hoà dịu dàng hơn.

Mễ Lạc Tranh đặt bánh lên trên bàn,đốt từng cây nến rồi ngiêm túc hát chúc mừng sinh nhật.

Nhưng...anh vẫn đứng bất động ở đó.Cậu vừa tới gần thì bị anh ôm chặt vào lòng.

Cả khu vườn như chìm trong im lặng,chỉ có ánh trăng sáng tròn vành vạnh trên bầu trời,và ánh nến trước mặt này mà thôi.Tuy đơn giản nhưng ấm áp ,lãng mạn vô cùng.

Khuôn mặt và dáng người anh tuấn của anh như toả sáng dưới ánh trăng,giọng điệu trầm thấp hơi ngẹn ngào và cả người không ngừng run nhẹ.Minh chứng cho tâm trạng kích động hiện giờ của Bạc Khâm Hành.

Tuy anh chưa nói nhưng cũng làm khoé mắt cậu đỏ lên.

Mãi đến năm phút sau mới ngập ngừng lên tiếng "A Nguyệt em biết không? từ lần đầu tiên gặp em thì tôi đã thích em rồi.Phải nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy,về sau ở bên em.Mỗi ngày em đều cho tôi biết,cái cảm giác ấm cúng khi có gia đình là như thế nào.Em vì tôi mà vào bếp nấu ăn,vì tôi mà khóc.Mỗi lần thấy nước mắt em rơi là tôi lại không thể nào kìm lòng,chỉ muốn ôm em vào lòng như bây giờ vậy.Ôm thật chặt,không để em rời khỏi tôi"

Nói song liền cúi đầu hôn lên đuôi mắt Mễ Lạc Tranh,buông tay lùi ra một khoảng .Lại từ trong túi lấy ra một hộp qùa hình vuông nhỏ ,trịnh trọng qùy xuống một chân.

Tư thế giống như là....đang cầu hôn vậy.

Chiếc hộp được mở ra,là một cái vòng tay tràng hạt nhỏ toả sáng lấp lánh.

Bạc Khâm Hành ngượng ngùng nhỏ giọng nói "A Nguyệt xin lỗi vì hai lần tỏ tình với em đều qua loa sơ sài như vậy.Tính tình anh em cũng biết rõ rồi,anh thì không biết nói những lời ngọt ngào đường mật giống như người ta.Căn bản là dùng hành động để chứng minh tất cả mọi thứ,a Nguyệt anh hôm nay anh muốn hỏi em lần nữa...đồng ý làm người yêu anh nhé?"

Lông mi khẽ run cậu cúi đầu, đưa tay nhận lấy món quà của anh, cầm chắc trong tay“Ừm, được.”

Mấy giây sau, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của người thương.Cong môi, trong mắt phản chiếu lại ánh nến và cả bóng hình của người đối diện, nhẹ giọng nói “Sinh nhật vui vẻ.”

Hai người cùng nhau ngồi xuống,nhắm mắt chắp tay ước nguyện.Thổi tắt nến song lại vui vẻ cầm lấy hộp qùa mà vuốt ve.

Bạc tổng hai tay chống cằm ở đối diện thấy vậy vui vẻ cười,trong lòng xúc động không thôi."Em ấy thích qùa của mình là tốt rồi".

Mễ Lạc Tranh đang vuốt ve hộp qùa thì cổ tay bị một bàn tay khác nắm chặt lại.

"Để anh đeo cho em"

Cậu cong mắt cười duỗi tay ra,đeo song hai người không hẹn mà ăn ý đan tay vào nhau.Nhiệt độ ấm nóng từ cả hai lan truyền đến nhau.

Mễ Lạc Tranh lấy điện thoại ra *Tách* một tiếng,chụp lại bàn tay hai người.Anh cũng cười cười hiểu ý,chụp lại một tấm ở phía đối diện.Cùng nhau cài làm hình nền điện thoại,lúc Mễ Lạc Tranh vừa nhìn lên, không ngờ lại thấy anh lấy ngón tay chấm vào bánh kem mà đưa lên miệng liếʍ.

Cái tật xấu ăn vụng này vẫn không bỏ được!!

Mễ Lạc Tranh giả vờ như không thấy mà nhìn chiếc vòng trên tay mình,màu trắng đυ.c đẹp mắt.Nhìn tới nhìn lui cũng không biết là chất liệu gì,bèn tò mò hỏi "Vòng tay này làm bằng gì thế?"

"Bạch ngọc thiên nhiên"

"Ò" Nhưng lúc cậu nhìn kĩ thì hình như lại không bình thường như anh nói,trên viên ngọc to nhất ở mắt nối có khắc dòng chữ "Trụ chì Pháp Không",chữ khắc rất nhỏ nếu không tinh mắt thì khó mà nhận biết được.

Dòng chữ này khiến Mễ Lạc Tranh giật mình,cậu bật dậy khỏi ghế đi tới chỗ anh vén ống quần và lật bàn tay lên xem thì qủa nhiên.Mười đầu ngón tay đầy rẫy những vết xước,lớn nhỏ có đủ .

Bạch ngọc bình an do đích thân chụ trì Pháp Không ẩn trên núi cao làm ra,có tiền cũng không mua được.Cực kì khó cầu,hằng ngày phải dậy từ 5 giờ sáng.Bước hết 3000 bậc thang,ba qùy chín lạy thành tâm thật ý dập đầu.Không những vậy buổi chiều còn phải trạm chữ trên bia gỗ bốn chữ "Khổ tận cam lai".Một ngày như thế cũng chỉ được một viên mà thôi.

Nhưng chiếc vòng này lại có đến 14 viên,cậu không ngờ rằng ,người đàn ông được cả xã hội ao ước muốn lấy làm chồng lại vì cậu mà làm đến bước này.Qùy gối,khắc gỗ đến bầm tím đầu gối và xước hết ngón tay.

Cậu xúc động ôm chầm lấy anh,thấy người yêu mình như vậy Bạc Khâm Hành có chút luống cuống,hai tay để lên lưng cậu nhẹ nhàng vỗ về.

Mễ Lạc Tranh được đà tiến tới,giơ tay đấm vào lưng anh mạnh một cái.Ngẹn ngào nói "Sao anh lại ngốc như vậy hả?một chuỗi ngọc thôi mà.Có cần hành hạ bản thân ra nông nổi này không?"

"Anh biết có lẽ là nó vô dụng,ban đầu anh không hề tin tưởng những chuyện tâm linh như thế này,nhưng bây giờ thì không giống nữa.Kể từ khi yêu em,anh rất sợ...sợ ngày chúng ta cùng nhau già đi.Em sẽ bỏ anh đi mất,anh biết sinh ly tử biệt mà điều mà con người bắt buộc phải trãi qua.Nhưng anh không muốn mất em,anh thật sự yêu em."

Mễ Lạc Tranh nge song xúc động hỏi "Vậy nên...nữa tháng trước anh nói sang Mỹ là vì chuỗi vòng này sao?"

"Ừm đúng vậy"

Lúc này cậu mới chậm rãi đứng lên,từ dưới bàn lấy ra một hộp nhung nhỏ.Mở nắp,hai chiếc nhẫn bạc xinh xắn nằm cạnh nhau.Mễ Lạc Tranh nắm lấy tay anh đeo chiếc nhẫn lớn vào ngón trõ tay trái.Không đợi nói,anh cũng lấy nhẫn ra đeo vào cho cậu.Hai người lần nữa nắm tay nhau,mười ngón đan xen.

Lãng mạn ấm áp lạ thường.

Trên người Mễ Lạc Tranh nhiều thêm hai món trang sức,Liễu Hà và trợ lí Khả Khả liếc mắt liền nhận ra.Gã âm dương quái khí nói "Haii, sáng sớm bảnh mắt thì ăn cẩu lương rồi,tui khổ qúa mà"

Khả Khả che miệng cười,đá nhẹ vào chân hắn ta" Cẩu độc thân nên ghanh tị người khác hạnh phúc à?" cô tò mò hỏi cậu "Tiểu Thẩm,chiếc nhẫn với vòng tay này là...?"

"Nhẫn đôi,còn cái này là tình yêu anh ấy dành cho em.Dùng tấm lòng mà làm đấy"

Liễu Hà nge song nhịn không được,ngứa mồm chen vào "Tôi tưởng chiếc nhẫn hôm quay show tiến lên thiếu niên chứ? hoá ra không phải à?"

Mễ Lạc Tranh cười lắc đầu" Không,đó là nhẫn tặng sinh nhật năm em mười bảy tuổi, được các mẹ trong cô nhi viện tặng.Cái này...mới là nhẫn đôi chính thức" vừa nói vừa vân vê chiếc nhẫn,ánh mắt nhu hoà đến lạ.

Khả Khả bám lấy tay Liễu Hà,tựa hồ rất kinh ngạc"Em không ngờ luôn đấy,Bạc tổng trên thương trường luôn được mọi người ví như độc xà.Lạnh lùng ngiêm túc như vậy mà lại mang trang sức tình nhân.Không ngờ lại tận mắt chứng kiến bá đạo tổng tài rơi hố tình yêu,ôi mẹ ơi tôi đang mơ sao"

Liễu Hà bị cô lay đến chóng mặt,đưa tay đẩy ra

"Tổng tài cũng là người thì đương nhiên biết yêu rồi,trước đó độc thân là do không phải chân ái thôi"

"Đúng chính là ý này,gặp được người mình yêu thì băng lạnh đến mấy cũng tan thôi"

"hahaha"

Đùa giỡn một hồi thì bắt đầu công việc,Liễu Hà gõ gõ máy tính sau đó xoay màn hình về phía cậu "Hôm nay cậu và dàn giám khảo của Tiến Lên Thiếu Niên có một buổi quay hình,thu âm ca khúc và vũ đạo đại diện của show" gã ngừng lại một chút "Cái chính là Hứa Du Nhiên cũng có mặt đấy"

Mễ Lạc Tranh cười khinh bỉ "Thì sao chứ?một kẻ tài không bằng người.Ngay cả người yêu hắn cũng không sánh được với a Hành nhà tôi"

Đến trường quay vào 8giờ sáng,cũng không ăn diện trang điểm cầu kì.Đơn giản với áo thun trắng,quần jean xanh nhạt và giày bata mà thôi.

Lúc quay song một nữa,vừa trở vào phòng ngĩ thì thấy Hứa Du Nhiên đang nằm trên chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng,hai chân vắt chéo lên nhau.Sung xướng há miệng chờ trợ lí đút nho cho ăn.Hai trợ lí,một người cầm quạt một người đút nho.

Không chỉ có cậu mà dường như tất cả mọi người trong phòng đều chướng mắt hắn ta.

Bộ ngĩ mình là hoàng đế sao? cho dù là thật thì nhất thiết phải đem ra khoe khoang kệch cỡm như vậy à? Nhìn gai mắt lắm rồi.

Mễ Lạc Tranh ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Phan Vỹ Bá,vừa ngước lên thì chạm phải ánh mắt "căm hận" của ai kia.Hứa Du nhiên đứng dậy đi tới trước mặt cậu,chu mồm phun cái bẹp.

Bãi nước bọt cùng bã nho còn lẫn hột rơi ngay dưới chân cậu.

Mễ Lạc Tranh im lặng phờt lờ hắn ta,nhờ Khả Khả lấy năm cái khăn giấy.Xếp chồng lên nhau,lau sạch bãi chiến trường của Hứa Du Nhiên.

Vốn hôm nay tâm trạng cậu rất tốt không muốn gây sự,nhưng cây muốn lặng nhưng gió không ngừng.Vẫn muốn thổi thì biết làm sao?

Hắn ta khoanh tay khinh bỉ nói "Chậc...chậc coi mày kìa.Bị tao xỉ nhục như con ch*ó mà không dám hé răng nửa lời,còn dám nói mình là tình nhân của Bạc tổng.Hư...xem ra mày đúng là dạng người mà Lư Xuân và Lộ Hinh tỷ căm ghét nhất,trà xanh tâm cơ biểu,nham hiểm giả tạo.Cả người toát ra mùi hôi thối bẩn thỉu"

Hứa Du Nhiên cố tình chọc tức cậu,nhưng Mễ Lạc Tranh lại không hề hấn gì.Im lặng lấy tai nge ra đeo lên nge nhạc.

Hắn ta thấy vậy thì tức giận,giật phăng lấy tai nge.Quăng mạnh vào tường,cao giọng nói

"Mày rốt cuộc có tai hay không vậy? bị điếc à? rõ ràng hạng người như mày chỉ xứng tiếp lão già ngèo ở các khu đèn đỏ mà thôi.Vậy mà dám mơ mộng trèo cao,dùng thủ đoạn bỉ ổi đê tiện leo lên giường của Khâm Hành.Mày làm tiểu tam chen chân,tàn nhẫn cướp anh ấy khỏi tay Lư Xuân tỷ như vậy không thấy lương tâm cắn rứt sao? mày có biết tỷ ấy yêu thầm Bạc Khâm Hành mười hai năm rồi không?"

Nge tới đây thì thật sự nhịn không nổi rồi,con ngươi đanh lại lạnh lùng trừng hắn ta.

Hứa Du Nhiên bị doạ sợ lùi ra sau hai bước,nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại "Mày dám trừng mắt doạ tao? hạng trà xanh tâm cơ giật bồ người khác như mày sao không tự tử chết đi"

Vừa dứt lời,tiếng va chạm của da thịt mạnh bạo vang lên.Hứa Du nhiên té ngửa ra đằng sau,ôm người cuộn lại thành đoàn.Bụng hắn bây giờ thật sự rất đau.

Đầu va chạm với sàn nhà khiến đầu óc hắn say xẩm một hồi,mãi đến hai phút sau mới từ dưới đất đứng lên.Một tay ôm bụng,tay còn lại tức giận chỉ thẳng vào mặt cậu "Mày...mày dám đánh tao"

Vốn dĩ theo lời kể của hai cô chị kia,và những gì tận mắt chứng kiến.Hứa Du Nhiên ngĩ cậu đơn giản chỉ là bạch liên hoa mà thôi,nhu nhược yếu ớt.Hắn căn bản không ngĩ rằng,cậu thật sự động thủ đánh hắn.

Mà còn công khai trước mặt mọi người như vậy.

Trong phòng ngĩ chung chỉ có bốn giám khảo bọn họ,và hai trợ lí nhỏ của Hứa Du Nhiên là hết rồi.Nhưng không ai ngĩ tới tình huống sẽ phát sinh tới mức này.Nhất thời không phản ứng kịp,cả phòng chìm trong im lặng.Chỉ còn sót lại tiếng hít khí vì tức giận của hắn ta.

Mễ Lạc Tranh tiến tới đứng trước mặt hắn,một tay đưa tới vỗ nhẹ vài cái vào má Hứa Du Nhiên,khinh bỉ hỏi ngược lại "Tại sao không dám? mày cho tao lí do đi",lúc nói ra lời này sắc mặt cậu vô cùng lạnh lùng,khác hẳn với dáng vẻ ôn nhu thiện lương mà mọi người thấy trước đó.

"A còn nữa này,súyt nữa thì quên đấy.Mày về nói với hai con ả kia,muốn gì thì tới trước mặt tao mà nói này.Yêu thầm mười hai năm là do chị mày ngu thôi,cũng không hỏi a Hành có cần hay không à?nắm tay cũng chưa làm mà dám nói tao cướp bạn trai,Lư Xuân suy ngĩ đơn giản qúa hay là do chị ta ảo tưởng?"

"Một con chó trung thành đắc lực như mày qủa nhiên hiếm thấy nha"

Mọi người trong lòng liền cảm thấy hả hê,chẳng phải phách lối coi mình là cái rốn vũ trụ à?

Có giỏi thì lớn tiếng nữa đi.

Trong chốc lát hắn ta liền được hai cô trợ lí dìu ra khỏi phòng.Suy nghĩ trong lòng mọi người bất đồng, nhưng sợ chọc phải rắc rối nên mỗi người đổi chủ đề, cũng giả vờ như chưa có gì phát sinh.

Liễu Hà và Khả Khả bị hành động này của cậu làm cho kinh động.

Từ lúc cùng nhau làm việc tới giờ,bọn họ chỉ biết cậu ôn nhu,thiện lương rất biết cách đối nhất xử thế mà thôi.Ai dè đâu....lại trực tiếp đá bụng người ta công khai đến thế

Hoá ra hắc liên hoa ngoài đời là như vậy à!

Liễu Hà tiến lại gần,hạ thấp giọng hỏi "Xảy ra chuyện gì ?"

Dư âm tực giận khi nãy vẫn còn,Mễ Lạc Tranh nheo mắt lại lạnh lùng trả lời "hắn ta nói tôi không xứng với a Hành"

Nghe được câu này, Liễu Hà đã hiểu tại sao cậu lại phản ứng gay gắt như vậy.

Khí tràng và điệu bộ bây giờ của cậu qủa thật có vài phần tương tự Bạc Khâm Hành,không giận tự uy.Tuy chỉ im lặng nhưng lại tạo cho người ta cảm giác bức bách đến khó thở.

Chớp mắt một cái,biểu tình quay về như cũ nhẹ nhàng nói "Còn quay một đoạn nữa phải không?còn chờ gì nữa chứ,kết thúc sớm thôi"

Lúc quay song trở vào nhà xe lại thấy Hứa Du Nhiên ở chiếc xe bên cạnh,hai đám người trừng mắt nhìn nhau.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp mà" Liễu Hà vờ quay sang chỗ khác lớn tiếng nói

Đám người Hứa Du Nhiên cũng không chửi lại như bình thường, nhanh chân bước lên xe .Nhưng vừa chạy được một khoảng thì cửa sổ ở ghế phó lái hạ xuống,người đại diện của hắn ta ló đầu ra nói "Các người nên tự cầu phúc đi.Đợi có kết qủa kiểm tra của của bệnh viện thì đừng trách tại sao chúng tôi ác"

Liễu Hà cũng không chịu thua,chống nạnh chửi lại "Phi,có cần khoa trương đến thế không?một cái đá thôi mà cũng đi bệnh viện kiểm tra.

"Sợ rồi chứ gì?" Đại diện Hứa Du Nhiên lên tiếng nói

"Sợ...hư là sợ cái gì vậy?sao tôi không biết nhỉ.Thích thì cứ kiểm tra đi,cùng lắm là chẩn đoán bị thương ngoài da là cùng."

Dứt lời không cho bọn họ cơ hội đáp trả liền nhanh chân leo lên xe chuồn đi mất.

Bạc Khâm Hành từ dưới sảnh công ty đi lên trở về phòng họp,trong tay nhiều hơn một hộp cơm hình con thỏ màu hồng.Là phần ăn trưa cậu lúc sáng cậu vừa nấu,nhưng anh đi vội qúa quên đem theo.Cậu đành phải tự thân đưa tới công ty.

Đám nhân viên thấy màn đưa cơm tình cảm như vậy nào để yên chứ,lẳng lặng lấy điện thoại ra quay đăng lên group chat của công ty

"Hoá ra chủ nhân của hộp cơm thỏ con màu hồng náo loạn công ty lâu nay chính là ngươi".

Bạc tổng bỏ họp giữa chừng,đích thân xuống lầu nhận cơm.Còn ôn nhu ôm thiếu niên vào lòng,dịu dàng xoa đầu cậu nhóc ấy.

Toàn thể nhân viên bị màn cẩu lương này chiếu đến đau mắt,tự hỏi trong lòng" hoá ra boss khi yêu lại dịu dàng đến nhường này,liệu anh có thể chia sẽ một chút dịu dàng ấy cho chúng tôi khi làm việc không?"

Bạc tổng nếu nge được tiếng lòng của họ,sẽ chỉ khinh bỉ nói ra một câu "NẰM MƠ".

Anh trở về phòng họp hội đồng chưa được bao lâu thì nhận được tin nhắn của Liễu Hà

"Sáng nay tiểu Thẩm vừa hành hung Hứa Du Nhiên,nguyên nhân là do cậu ta nói tiểu Thẩm không xứng với sếp."

Bạc Khâm Hành đọc song liền nhướng mày,nhếch môi cười nhạt nói"Đánh hay lắm"

"Dạ??" Lý Khúc đang báo cáo tiến độ công trình thì bị ngắt ngang,mờ mịt nhìn anh hỏi.

"Nói nhiều thế,không phải chỉ là đầu tư thêm thôi sao.Lập tức trở về phòng lấy bản kế hoạch lên văn phòng,tôi lập tức kí cho là được rồi"

"À v...vâng" Lý Khúc cúi đầu chào song liền nhanh chân lui ra.Hắn không ngờ hôm nay lại thuận lợi thông qua như vậy,nhớ lại những lần xin thêm đầu tư trước đó qủa thật vô cùng khó khăn,bản kế hoạch bắt buộc phải chu toàn tỉ mỉ từng chi tiết.

Đừng thấy anh ôn nhu vậy mà lầm,đối với công việc yêu cầu vô cùng ngiêm khắc đó.Cái danh xưng " độc xà" cũng không tự nhiên mà có.

Trong khi ban giám đốc đang mờ mịt,lo sốt vó không biết có nên tiếp tục báo cáo hay không. Thì Bạc tổng tài lại như đắm chìm vào thế giới riêng ,vẻ mặt tràn đầy lo lắng "Liệu mình có nên thuê chục anh Mỹ đen đi theo làm vệ sĩ không nhỉ?bằng không để a Nguyệt từ mình động thủ đánh người như vậy sẽ bị đau tay,thế thì không tốt chút nào"

Tiếng lòng Hứa Du Nhiên khi biết được suy ngĩ của anh sẽ như thế này"Người bị đánh là tôi đấy ok?anh phân biệt thiên vị trắng trợn đến vậy à!"

Bạc Khâm Hành "Ông đây bênh vợ đấy?rồi sao? chìu thì chịu mà không chịu cũng phải chịu"