Chương 3: Thiếu nữ bị cầm tù (2)

Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————-

Chung Hàm dọn đồ ăn xong, xoay người, đôi con ngươi đen nháy nhìn chằm chằm Vân Phiếm Phiếm, bên trong tựa hồ như có một caí lốc xoáy, có thể đem người ta hút vào bên trong.

“Anh bảo em lại đây ăn cơm.”

Vân Phiếm Phiếm động.

Cô cảm thấy nếu mình còn không động, đối phương phỏng chừng sẽ trực tiếp cầm lấy con dao kia chọc vào người cô cho mà xem.

Nói thật, cô không quá muốn chết.

Đặc biệt là khi cô vừa mới thích ứng được với cái thân thể mới này.

Sau khi cô đi qua, Chung Hàm liền bảo cô ngồi ở trêи giường.

Hắn cầm lấy bát đũa đưa cho cô, Vân Phiếm Phiếm nhận lấy rồi chậm rãi ăn cơm.

Gương mặt vô biểu tình của Chung Hàm rốt cuộc cũng lộ ra một tia vừa lòng.

Hắn mang tới hai bát cơm, thế nhưng hắn lại không có dấu hiệu muốn ăn, ngược lại là cầm lấy một cái ghế ngồi xuống đối diện Vân Phiếm Phiếm, hai chân gác lên nhau, thân thể tùy tiện ngửa ra dựa vào ghế.

Một lát sau, hắn cầm lấy con dao kia lên.

Mũi dao sắc bén tựa hồ mang theo hàn ý, Chung Hàm không hề sợ sẽ bị con dao kia cắt trúng tay, ngược lại còn vuốt ve nó thưởng thức từng chút một, con dao trêи tay hắn không ngừng lật qua lật lại, vẽ ra vài đường cong, nhưng ngón tay hắn lại không hề bị cắt phải.

Thủ pháp quen thuộc như vậy, Chung Hàm nhất định là thường xuyên chơi kiểu này.

Hệ thống nhìn mà cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, ký chủ còn chưa bị dọa, nó đã bị dọa cho sợ rồi, lắp bắp mà nói với Vân Phiếm Phiếm: “Ký… ký chủ, ta đem tư liệu của Chung Hàm cho cô nhé.”

Trong phút chốc, trong đầu cô liền hiện lên một số thứ.

Thời điểm Chung Hàm 4 tuổi, mẹ liền chết bởi vì bệnh tim bẩm sinh, cha Chung vì muốn chăm sóc tốt cho Chung Hàm mà cưới thêm một người vợ mới tên là Phạm Thải Y, cũng chính là mẹ kế của Chung Hàm.

Phạm Thải Y rất xinh đẹp, lại cực kỳ có đầu óc, không đến nửa năm bà ta đã mang thai, sau chín tháng liền thành công hạ sinh một đứa bé trai khỏe mạnh, cha Chung vô cùng cao hứng, tâm tư vốn dĩ chỉ muốn Phạm Thải Y chăm sóc tốt cho Chung Hàm cũng dần dần xảy ra biến hóa.

Tuy trong nhà Phạm Thải Y khó khăn, nhưng mỗi lần đưa bà ta ra ngoài, bằng vào vẻ bề ngoài cùng miệng lưỡi trơn tru mà bà ta đã giúp ông giành về biết bao mối làm ăn. Cha Chung dần dần cũng yêu thích người phụ nữ này, yêu ai yêu cả đường đi cho nên con trai bà ta sinh, ông cũng tự nhiên càng thêm để tâm hơn.

Nhưng Phạm Thải Y lại cảm thấy chưa thỏa mãn.

tiếp nhận hai mẹ con bà ta, chỉ có hai mẹ con bà ta mà thôi.

Bà ta bắt đầu cố ý cũng như vô tình mà thường xuyên bảo cha Chung đưa bọn họ ra ngoài chơi, Chung Hàm thì lại luôn phải ở nhà. Mất đi mẹ, tính cách của hắn càng thêm nặng nề, hắn không thích nói chuyện, cha Chung cũng tự nhiên không muốn nói thêm gì với hắn, đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở trêи người đứa con trai nhỏ hoạt bát kia.

Hắn cứ như vậy bị mọi người dần quên đi.

Năm tám tuổi, hắn bị bắt cóc.

Mấy ngày đó, hắn đã ăn qua đồ ăn mà bọn bắt cóc ném xuống đất để vũ nhục hắn, hắn giống như một con chó mua vui cho bọn chúng, hắn cho rằng bọn chúng chỉ cần tiền, không bao lâu nữa ba ba nhất định sẽ tới cứu hắn.

Ba ngày, suốt ba ngày cũng không có ai tới, cũng chẳng hề có tin tức gì.

Thế giới của hắn là một mảnh đen nhánh, vào lúc hắn suýt nữa không chống đỡ nổi nữa, hắn nghe được đám người bắt cóc uống say có nói, thì ra bọn chúng bắt hắn không phải vì tiền mà là vì có người sai bảo phía sau cho nên mới trói hắn lại rồi gϊếŧ hắn mà thôi.

Mà người muốn gϊếŧ hắn, lại chính là mẹ kết Phạm Thải Y của hắn.

Thân thể nho nhỏ của Chung Hàm bỗng nhiên có lực, hắn thất tha thất thiểu đi tới hướng đám người đó, dùng con dao bọn họ tính dùng để gϊếŧ chết hắn để tấn công.