Chương 1: Muội Muội Không Làm Vợ Kế 1

Quanh hơi thở cùng quanh thân đều là hồ nước lạnh băng, Tô Duẫn Yên không chịu khống chế mà nuốt một ngụm lại một ngụm, lại trước sau nghe không thấy có người xuống nước cứu người, theo thân mình càng lạnh, tâm cô cũng lạnh thấu.

Nghe trên bờ truyền đến tiếng khóc nữ tử, khóe miệng cô gợi lên một mạt cười trào phúng, dần dần mà rơi vào trong bóng đêm.

Vốn tưởng rằng lần này chết chắc rồi. Lại có tri giác, cô đứng ở một giữa không gian thuần trắng, đã không còn loại tuyệt vọng hít thở không thông, quanh thân nhẹ nhàng.

Thậm chí có chút quá nhẹ nhàng, cô giật giật, phát hiện mình không có cơ thể, chỉ là một hư ảnh mà thôi.

“Cô oán hận không?”

Trên vách tường thuần trắng xuất hiện mấy chữ này.

Tô Duẫn Yên trong lòng có chút hoảng loạn, khi thấy rõ ràng chữ trên tường tự, nháy mắt hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Hận!”

Nghĩ đến trên tường trước mặt có thể trống rỗng xuất hiện chữ viết, lại có thể đem cô cứu đến nơi đây, cho dù không phải tiên nhân trong truyền thuyết, hẳn cũng là thủ đoạn bất phàm, cô đối với tường hành lễ, “Cảm tạ ngài cứu ta, cầu ngài giúp ta báo thù! Mẫu thân ta gầy yếu, cầu xin ngài giúp ta bảo vệ mẫu thân! Ta nguyện ý trả giá bất cứ thứ gì!”

……

Tô Duẫn Yên mở to mắt, phát hiện mình chính đang dựa vào trên giường nệm, trong tay cầm một chén canh nóng hầm hập, trong phòng ấm áp, quần áo trên người nguyên liệu đẹp đẽ, hoảng hốt cô còn tưởng rằng là mình đang ở trong nhà, giương mắt đảo qua trong phòng, đập vào mắt hoàn toàn xa lạ.

Cô nghĩ đến cái gì, phân phó nha hoàn, “Ngươi đi ra ngoài.”

Thanh âm phát ra, thanh âm mềm mại. Rất là xa lạ, Tô Duẫn Yên không dấu vết mà nhíu mày.



Nha hoàn nhanh chóng lui ra sau, cô gục đầu xuống, sờ soạng tay một chút, trong đầu đau đớn một trận, ký ức xa lạ dũng mãnh tiến vào trong đầu, từ từ còn có cảm xúc oán giận cùng không cam lòng.

Nguyên thân Lý Thu Ngữ, là đích thứ nữ trong nhà An Nam hầu Yến quốc, năm nay mười lăm, tuổi tác như hoa. Khi trong nhà sắp nghị thân cho nàng, trưởng tỷ gả vào An Bắc hầu phủ về nhà một chuyến, mang theo nàng đến Bắc hầu phủ làm khách.

Tiểu cô nương bị sủng lớn lên, tâm tư đơn thuần, còn tưởng rằng thật là tới bồi trưởng tỷ thân mình không khoẻ.

Trưởng tỷ Lý Thu Nguyệt lớn hơn nàng mười tuổi, là đích trưởng nữ trong nhà, được song thân coi trọng, được nuôi dưỡng giống như nam nhi lớn lên, đọc sách tập võ, sau khi lớn lên dung mạo tuyệt thế, cùng xuất thân nữ nhi Lâm Uyển của phủ Hộ Bộ thượng thư xưng danh tài nữ kinh thành, được rất nhiều nam tử ái mộ.

Lý Thu Nguyệt một đường đến xuôi gió xuôi nước, mười lăm tuổi gả cho Cừu Quý thế tử An Bắc hầu khuynh mộ nàng ta đã lâu, sau khi thành thân phu thê tốt đẹp, bất quá ba năm liền sinh hạ tới một đôi nhi nữ. Thế tử chưa nạp thϊếp, phu thê hai người cảm tình càng sâu, những năm gần đây thường xuyên cùng nhau du ngoạn, ngẫu nhiên còn có thể nghe được thế tử vì thê tử vung tiền như rác, ở trong kinh thành là nổi danh phu thê tình thâm, chọc đến rất nhiều phụ nhân âm thầm hâm mộ không thôi.

“Nhị tiểu thư, phu nhân mời ngài qua cùng nhau dùng bữa tối.”

Ngoài cửa có thanh âm truyền đến, Tô Duẫn Yên mở to mắt, buông canh trong tay, tùy ý đẩy cửa để nha hoàn vào giúp nàng sửa sang lại quần áo.

Nha hoàn thấy nàng chưa động đến canh, có chút ngoài ý muốn, “Nhị tiểu thư không thích sao?”

Tô Duẫn Yên không có trả lời, chậm rãi ra cửa.

Trong viện thế tử, Lý Thu Nguyệt dựa vào trên ghế ho nhẹ, Cừu Quý đầy mặt thương tiếc, bên cạnh một đôi nhi nữ rất là lo lắng, không khí ngưng trọng.

Theo có người vào cửa, không khí ngưng trọng trở thành hư không, Lý Thu Nguyệt mỉm cười đứng lên, “Liền chờ ngươi, mau tới đây ngồi.”

Tô Duẫn Yên ngồi xuống, vẻ mặt quan tâm, “Tỷ tỷ, ngươi khí sắc thoạt nhìn không tốt, bệnh tình tựa hồ không có chuyển biến tốt, muốn đổi đại phu khác hay không?”