Chương 4: Nữ phụ giới giải trí 3

Editor: Trầm Âm

Cuối cùng, Lư Minh Ca bị gán tội danh sử dụng ma túy mà phải ngồi tù. Cũng chính lúc cô vào tù mới biết được cha mẹ mình tự sát một năm trước, thi thể sớm hư thối nhưng lại chưa có ai nhặt xác.

Tuy rằng nói là ngục giam phụ nữ, nhưng phàm là ai ở bên trong đều là những nữ nhân tàn nhẫn độc ác không có nhân tính. Bị đánh chịu đói là chuyện thường ngày, bị “chơi” càng là chuyện thường xuyên phát sinh.

Lúc ra tù, Lư Minh Ca chưa đến hai mươi lăm tuổi, cô đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, lại giống như một bà lão gần đất xa trời.

An Hữu Lam cùng Tạ Ngọc lái xe đến ngục giam đón cô. Ngồi ở ghế sau, An Hữu Lam được một người đàn ông lạ mặt ôm, cô ta cảm thấy thương hại áy náy đối với Lư Minh Ca. Nghĩ rằng cô dù sao cũng từng là người yêu của chồng mình, mình nên giúp cô thuê một căn phòng ở và tìm một nơi có thể làm việc.

Bị An Hữu Lam hại thành như vậy, Lư Minh Ca làm sao có thể nhịn được cái bộ mặt thánh nữ dối trá của An Hữu Lam cùng với hành động bố thí của cô ta, lập tức liền muốn liều mạng với An Hữu Lam, lại bị nam nhân lạ mặt đó đạp xuống dưới đất. Khi cô ngẩn mặt nhìn lên lại thấy Tạ Ngọc ở vị trí điều khiển.

Tạ Ngọc lạnh nhạt thờ ơ, trên mặt không có điểm động dung.

Nhìn An Hữu Lam được đạo diễn nổi danh nào đó ôm vào ngực, cùng với một ca sĩ trẻ tuổi mới xuất đạo, lại nhìn lên phía Tạ Ngọc ở vị trí điều khiển, Lư Minh Ca đột nhiên thấy buồn cười, kỹ nữ dâʍ đãиɠ chân chính đang ngồi ngay đây này, cô cười ha hả, hướng về phía An Hữu Lam phun một ngụm nước bọt, lớn tiếng mắng cô ta là kỹ nữ.

Người đàn ông bên cạnh An Hữu Lam hạ lệnh cho đám vệ sĩ đem Lư Minh Ca đến bệnh viện tâm thần. Còn hắn ta vẫn luôn hộ tống bên cạnh An Hữu Lam.

Quãng đời còn lại của Lư Minh Ca bị bắt ép uống không biết bao nhiêu loại thuốc. Cũng chính trong cái bệnh viện tâm thần đó, thân thể của cô vẫn luôn bị người ta tra tấn.

Cô chết không nhắm mắt!

Tiếp thu ký ức của nguyên chủ, Minh Ca cảm thấy oán hận của nguyên chủ tự như dây thừng quấn chặt lấy tim cô, khiến cô hô hấp đều khó khăn.

Thân thể không thể kiểm soát phát run, nước mắt chảy đầy mặt.

Minh Ca xoa xoa huyệt thái dương, cắn chặt rang thật lâu mới có thể ngăn chặn oán khí của nguyên chủ, lúc này mới tự hỏi.

Tâm nguyện của nguyên chủ là rời xa Tạ Ngọc, dựa vào năng lực của chính mình đứng ở giới giải trí hô mưa gọi gió, khiến cho cha mẹ kiêu ngạo, tự hào vì cô.

Đại khái cũng biết An Hữu Lam cùng nhóm hậu cung của cô ta quá cường đại, không thể trêu vào, nguyên chủ cũng không có yêu cầu cô trả thù.

Sau khi suy nghĩ xong, Minh Ca âm thầm thở dài, đây là một cô gái ngốc nghếch, không thể nói ngay từ đầu Lư Minh Ca không nhận rõ chính mình là mấy cân mấy lượng, mới có thể rơi vào kết cục như vậy. Bất quá đây cũng là một người đáng thương, dù cô có sai, nhưng tội của cô cũng không đáng phải nhận lấy kết cục này.

Mắt cá chân vẫn còn đau, Minh Ca cúi đầu nhìn, phát giác mắt cá chân thế nhưng lại sưng to đến lợi hại. Ánh mắt lướt qua đôi giày cao gót dưới đất, Minh Ca thở dài, xui xẻo là thời đại này lại lưu hành loại giày này.

Thế giới này, rõ ràng bất đồng với thế giới trước kia của cô. Tuy rằng đã dung hợp ký ức với nguyên chủ, nhưng những thứ này vẫn khiến Minh Ca vô cùng tò mò.

Cô mang giày cao gót, chân dẫm lên nắp bồn cầu, khom lưng xoa chỗ mắt cá chân bị sưng đỏ.

Sau khi có ký ức, cô đã xác nhận nam nhân vừa rồi nhục nhã cô nguyên bản đúng là Tạ Ngọc. Buổi sáng ngày mai chính là ngày Tạ Ngọc đưa ra đề nghị chia tay với nguyên chủ.

Nam nhân này tuy rằng có một bề ngoài đẹp, thế nhưng bản chất lại quá xấu, không đáng để thưởng thức.

Thời điểm Minh ca đẩy cửa WC, cô ngẩn người. Trước mặt cô là một đồ vật kì dị giống như cái thau, một người nam nhân đang đứng ở đó, tuy rằng đưa lưng về phía cô nhưng từ âm thanh cũng có thể phán đoán. Nam nhân đó đang đi tiểu????

Đây lại là cái tình huống gì?

Chẳng lẽ ở hiện đại phòng vệ sinh đều là nam nữ dùng chung?

Từ ký ức của nguyên chủ, cô phán đoán, thời đại này xác thực cởi mở hơn so với thời đại của cô. Bất quá trong trí nhớ cũng không có hình ảnh nam nữ dùng chung nhà vệ sinh như thế này nha.

Tới đâu hay tới đó, cô đường đường là một công chúa, đã thấy được nhiều song to gió lớn, có thể dễ dàng bảo trì được sự bình tĩnh.

Cô công chúa bình tĩnh nào đó nhấc chân, đi xuống bậc thang. Nhưng bởi vì độ cao của đôi giày cao gót, cô không thể ổn định khống chế, cổ chân cô bắt đầu lảo đảo hướng về phái trước.

Tại thời khắc nguy hiểm, theo bản năng cô liền với tay bắt lấy đồ vật có thể ổn định lại bản thân. Minh Ca bắt được eo của một nam nhân. Không. Chính xác là ôm lấy vòng eo của nam nhân.

Minh Ca rốt cuộc cũng có thể ổn định thân thể mình, không đến mức mất hết hình tượng té lăn trên đất. Đôi tay cô bắt lấy eon am nhân, sau đó lại vịn lấy quần áo hắn, cố sức đứng lên.

Đương nhiên, trong lúc cô đứng lên, nam nhân còn giằng co một giây. Bởi vì lúc ấy, hắn còn chưa kéo khóa quần…

Có thói quen khống chế cục diện của một công chúa đại nhân, Minh ca tuân thủ nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, đem tiểu JJ của nam nhân xem nhẹ. Cô điềm nhiên đứng dậy, sau đó hơi cúi đầu, vuốt phẳng tây trang đang nhăn dúm dó, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, trượt chân.”

Công chúa đại nhân cảm thấy loại tình huống trượt chân này rất mất mặt, cũng may hiện giờ cũng không có ai biết cô là công chúa.

Nam nhân cao khoảng một mét tám mấy, đối với Minh Ca một mét sáu mấy mà nói, nếu cô không ngẩng đầu, cô sẽ không nhìn thấy được biểu tình của nam nhân. Minh ca tự cho rằng nam nhân trầm mặc đại biểu cho việc hắn đã chấp nhận lời xin lỗi của cô. Tuy rằng thời điểm cúi đầu đã tận lực tránh nhìn tiểu JJ, nhưng dư quang vẫn vô tình lướt đến.

Người này tại sao lại không mặc quần áo chỉnh tề? không lẽ lại là một người thích thoát y??

Cô quyết đoán lui lại một bước sau đó xoay người, nhanh chóng đi đến bồn rửa tay. Dung dịch rửa tay trên vách tường được đựng trong một mô hình búp bê Barbie. Cũng may cô là một công chúa có thể tiếp thu được những cái mới, mặt không đổi sắc, tác phong trước sau như một.

Minh Ca ấn cả người búp bê, nhưng dung dịch rửa tay lại không thấy xuất hiện. Minh ca không cảm thấy bản thân mình có kiến thức hạn hẹp, lại có người khác ở đây, cô cũng không tiếp tục nghiên cứu, tự nhiên như vậy mà thu hồi tay. Cô lại đi đến chỗ giống như cái thau lúc này, hình như gọi là vòi nước.

Chính là, nước vẫn không chảy???

Má nó sao lại thế này? Không đúng, dường như nó có thể cảm ứng. Đem tay đặt dưới vòi nước, như cũ vẫn không có phản ứng nào.

Thế nhưng khi nam nhân kia thong thả ung dung đi đến vòi nước bên cạnh cô, giơ tay, nước lại chảy ồ ạt. Minh Ca trừng mắt. Nam nhân kia vòng qua cô, ấn vào mô hình búp bê, lập tức có nước rửa tay chảy xuống.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ đồ vật hiện đại có thể cảm ứng được sự khác nhau giữa người hiện đại và người cổ đại để đối đãi?

Hết chương 4.

29/08/2020

________________

Hôm nay là một ngày buồn.