Chương 40: Lô đỉnh giới tiên hiệp 8

Editor: Trầm Âm

"A Uyên, A Uyên, người yêu con sao, ngươi yêu Thanh Thanh sao?"

"Tiểu đồ đệ ngốc, ta đương nhiên yêu ngươi."

Hai người một khi phóng túng du͙© vọиɠ, ma oán chi khí liền xâm nhập vào. Minh Ca nhìn thấy rõ ràng, không chỉ có Tô Uyên, mà giữa mày của Từ Thanh Thanh đều có hắc khí lượn lờ.

Cố tình hai người giờ phút này lại đang say mê, điên loan đảo phượng còn không biết đến tình trạng này.

"A Uyên, người nói thật sao, còn vị sư tỷ Minh Ca kia là ở vị trí nào trong lòng người?"

Tô Uyên chỉ thu hai nữ đệ tử, một là nguyên chủ, nhập thất đệ tử, người còn lại là Từ Thanh Thanh là đệ tử trên danh nghĩa của hắn.

Đại khái bở vì Từ Thanh Thanh cảm thấy Tô Uyên đối xử với nàng ta cùng Minh Ca khác nhau nên vẫn luôn canh cánh trong lòng, ở trong ma oán chi khí càng thêm phóng đại, giờ phút này mới có thể hỏi ra.

"Minh Ca?" Ngữ khí của Tô Uyên hơi nghi hoặc.

Hắn hơi dừng lại một chút, lại khiến cho Từ Thanh Thanh cảm thấy rằng Tô Uyên là đang nhớ mãi không quên Minh Ca, ưm một tiếng lập tức liền biến thành thanh âm thấp giọng khóc nức nở, "Hu hu hu, người trong lòng của A Uyên quả nhiên chính là sư tỷ, buông con ra, người buông con ra, con đối với người tốt như vậy, người như thế nào lại có thể đối xử với con như vậy......"

"Tiểu đồ đệ ngốc, ta mới không có, Minh Ca bất quá chỉ là đồ đệ của ta mà thôi, ta làm sao có thể đem nàng đặt ở trong lòng?" Tu vi của Tô Uyên so với Từ Thanh Thanh cao hơn rất nhiều, Từ Thanh Thanh phản kháng chỉ là càng tăng thêm vài lạc thú

"Hu hu hu, người là một tên lừa gạt, rõ ràng người đối xử với nàng ta rất tốt, còn nhận nàng ta làm nhập thất đệ tử, nơi nào cũng đều chiếu cố quan tâm nàng, mọi người đều biết người đối với Minh Ca sư tỷ không giống nhau."

"Tiểu đồ đệ ngốc, nàng cùng ngươi như thế nào có thể giống nhau, nàng là thuần âm thể chất, lại là dị biến băng linh căn. Nàng là người có thể hủy diệt được Yêu vương Hiên Viên Mặc, Ma Đầu Sơn biến thành bộ dáng hiện giờ, cũng không thoát ly được quan hệ với nàng. Hiên Viên Mặc phỏng chừng đến chết cũng chưa nghĩ đến sẽ chết ở trên tay một nữ nhân. Tiểu đồ đệ ngốc, ngươi nói một chút, làm sao ta có thể nhớ thương một người đã cùng cẩu thả cùng Yêu vương kia." Tô Uyên mổ một cái lên cánh môi kiều diễm của Từ Thanh Thanh, dường như là trừng phạt Từ Thanh Thanh lại oan uổng hắn như vậy......

Lời này, có lẽ ngày thường, vô luận như thế nào Tô Uyên cũng sẽ không nói cho người khác nghe, cho dù là người thân cận hoặc tín nhiệm nhất. Đáng tiếc hôm nay hắn bị ma oán chi khí quấy nhiễu, lại cùng Từ Thanh Thanh dục niệm trầm luân, căn bản không thể thủ vững bản tâm, cũng liền nói ra bí mật này.

Minh Ca ngạc nhiên, Tô Uyên từ lúc bắt đầu nhận nguyên chủ làm đồ đệ, thế nhưng liền tính toán dùng nguyên chủ đi hủy diệt Hiên Viên Mặc, thằng nhãi này đem nguyên chủ lừa thảm, trước khi chết còn vì hắn giải vây.

Đây là điển hình của việc bị người bán còn giúp người đếm tiền đi.

Nghe xong lời này, Minh Ca chỉ cảm thấy đáy lòng chính mình hậu tri hậu giác trào ra một cảm giác như tâm đã chết, loại bi thương này giống như bao lại miệng mũi của nàng, khiến nàng đắm chìm trong bi thương, dù hô hấp đều không thể.

Đây là cảm xúc của nguyên chủ!

Trứng đen trên đỉnh đầu lại là lăn lộn một trận, sau đó vang lên một tiếng giòn vang,

Cảm xúc của nguyên chủ bao vây Minh Ca giống như là muốn nhấn chìm nàng vào nước vậy, mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào cũng không thể phá băng mà ra. Một tiếng giòn vang này giống như phá vỡ phong ấn trên mặt băng, đầu Minh Ca nháy mắt là có thể thoát ra khỏi, cũng có thể tự do hô hấp.

Nàng vừa mở miệng hô hấp, những những cảm xúc đó giống như mây khói đảo mắt tự biến mất khỏi thân thể.

Khuôn mặt Minh Ca trắng bệch, duỗi tay lau cái trán không tồn tại mồ hôi, bi thương này của nguyên chủ có thể so sánh với tâm ma. Nàng có loại ảo giác như được sống sót sau tai nạn.

Có chất lỏng lưu ở trên mặt, Minh Ca duỗi tay sờ, đen như mực. Nhìn thì giống như mực nước, lại so với mực nước sền sệt hơn. Không đợi nàng phản ứng, một vật nhỏ đen như mực từ đỉnh đầu nhảy nhót đến cánh tay của nàng, gặm gặm vỏ trứng, đôi mắt lấp lánh tinh quang nhìn chằm chằm Minh Ca, một bộ ta có phải rất ngưu bức hay không, mau khen ta, mau khen ta....

Không cần nhìn cũng có thể biết, rốt cuộc Hiên Viên Mặc cũng từ vỏ trứng nhảy nhót ra.

Nàng rốt cuộc cũng biết Hiên Viên Mặc vì cái gì mà được gọi là Hiên Viên Mặc. Bởi vì gia hỏa này tuy rằng chỉ mang hình thái là một đứa trẻ to bằng cái nắm tay, nhưng toàn thân lại đen như mực, giống như bò ra từ mực nước vậy.

Minh Ca tự biến mình thành cái máy làm sạch, đưa tay chùi trên người Hiên Viên Mặc, kết quả màu đen trên người tên này dù cọ rửa cũng không sạch!

"Làm gì, làm gì, không được dùng đôi tay dơ bẩn như vậy đυ.ng vào ta!" Vỏ trứng bị Hiên Viên Mặc rắc rắc gặm xong, hắn đứng lên, đôi tay chống nạnh tức giận trừng Minh Ca, "Dám bất kính với bổn Yêu vương, coi chừng bổn Yêu vương ăn ngươi!"

Tuy rằng đen chút, nhỏ chút, nhưng ngũ quan của Hiên Viên Mặc lại cực kỳ giống thời điểm lớn lên của hắn, liền giống như phiên bản thu nhỏ của Hiên Viên Mặc, bất quá giờ phút này cái phiên bản thu nhỏ lại đang chống nạnh, thân thể trần trụi, vật nhỏ lắc lư đĩnh đạc lộ ở bên ngoài, dù thế nào cũng cảm thấy cực kỳ mắc cười.

"Nhỏ giọng chút!" Minh Ca vội duỗi tay, ý bảo Hiên Viên Mặc đừng nói chuyện, miễn cho quấy rầy đến hai người kia.

Tiểu Hiên Viên Mặc ngửa đầu, chim nhỏ uy phong lẫm lẫm mà rung lên, "Bọn họ không nghe được chúng ta nói chuyện, hừ, ta chính là Yêu vương, ngươi yên tâm, về sau chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta, ta liền sẽ bảo vệ ngươi, không ai có thể khi dễ được ngươi."

"Được, được, được, đừng nói chuyện......" Minh Ca nói cho có lệ, lực chú ý lại chuyển dời đến hai người đang điên loan đảo phượng kia.

Hai người lúc này đã kết thúc một vòng, hiện giờ lại mài đao soàn soạt tính toán lại làm thêm một lần nữa. Từ Thanh Thanh ôm cổ Tô Uyên, gương mặt tham luyến cọ cọ bả vai dày rộng của Tô Uyên, vẻ mặt say mê, "Yêu vương đã chết rồi sao? Chúng ta tới nơi này làm cái gì? A Uyên, không phải người nói với những người đó là muốn tới xem xét Ma Đầu Sơn là chuyện như thế nào sao? Nếu người đã biết rồi, vì cái gì còn muốn vào nơi này, nơi này xám xịt như vậy, làm con cảm thấy thật là khó chịu, chúng ta đi ra ngoài được không."

Tô Uyên cúi đầu, hàm hàm hồ hồ trả lời, "Yêu vương tuy rằng đã chết, chỉ là Yêu vương sẽ không biến mất, hắn sẽ thoái hoá thành lúc ban đầu ở trạng thái không có linh trí, trở thành một tiểu thú ngây thơ vô tri, hoặc là một quả trứng thần thú muốn tiến hóa. Chúng ta tới nơi này chính là để tìm Yêu vương, chỉ cần chúng ta cùng Yêu vương khế ước, mặc kệ về sau thực lực Yêu vương khôi phục đến trạng thái gì thì cũng chỉ là con rối của chúng ta mà thôi. Thiên Kiếm phái có thể có một yêu thú như vậy trấn phái, sẽ thành thành Vân Tiên Giới đệ nhất phái."

Minh Ca tâm lạnh căm căm, liền giống như từ băng tuyết vớt ra. Tô Uyên này, nếu không có nàng đến nơi này cắm một chân, có phải hay không hiện giờ trứng đen Hiên Viên Mặc này đã bị Tô Uyên thu vào trong túi.

Trên thực tế, đời trước của nguyên chủ đích xác là như thế. Nguyên chủ cũng không có trở về Ma Đầu Sơn xem xét, mà bởi vì bị kí©h thí©ɧ nên ở bên ngoài đần độn qua một đoạn thời gian rồi mới đi Thiên Kiếm phái tìm kiếm Tô Uyên. Chính là trong khoảng thời gian này, Tô Uyên cùng Từ Thanh Thanh tiến vào Ma Đầu Sơn. Kiếp trước trứng đen vô cùng thảm, trong lúc hắn còn ngủ say trong vỏ trứng, đã bị Từ Thanh Thanh lấy máu nhận chủ.

Hết chương 40.

09/09/2020