Chương 30: TG2: Hoàng Đệ, Ngươi Đi Đi! (6)

1184 Chữ Cài Đặt
"Lưu Đức, tắt nến đi."

Đem mành giường che kĩ, Kỉ Tình liền lãnh đạm nói với Lưu Đức đang đứng ở ngoài cửa. Giọng nói cũng không tính là quá lớn, bởi vì y biết, đối phương khẳng định sẽ nghe thấy.

Quả nhiên, Kỉ Tình chỉ vừa dứt lời, Lưu Đức đã lập tức đẩy cửa phòng ra, động tác vô cùng cẩn thận.

Thậm chí, ngay cả một câu hay một cái nhìn dư thừa cũng không có, liền đã nhanh chóng đem nến trong điện dập tắt hết, chỉ chừa lại một ngọn nến ở cách long sàn không xa, vừa đủ chiếu sáng khung cảnh ở đây.

Làm xong hết thảy, Lưu Đức mới tiếp tục im hơi lặng tiếng rời khỏi, đem mọi thứ hoàn nguyên như lúc đầu.

Tẩm cung chìm vào trong bóng tối, Độc Cô Vô Song nằm trên giường, nhưng ngay cả một chút động tác nhỏ cũng đều không dám làm. Cả người cứng đơ, tựa như khúc gỗ.

Ánh sáng lờ mờ truyền tới, làm cho dù đang nhìn chằm chằm đỉnh đầu, Độc Cô Vô Song vẫn biết, Kỉ Tình vừa nằm xuống giường.

Ván giường "kẽo kẹt" một tiếng, trong nháy mắt liền làm thần kinh đang căng thẳng của Độc Cô Vô Song nhảy lên một chút. Lúc này, tâm cũng đập đặc biệt nhanh.

Kế tiếp...sẽ phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ, hắn chung quy vẫn không thoát được một kiếp này sao?

Nhận thấy bên người chợt nặng, Độc Cô Vô Song liền bất động thanh sắc dụng lực trên tay, khẽ nhích người sang một bên khác.

May mắn rằng, long sàn vô cùng rộng rãi, nếu không, đổi thành giường nhỏ ở vương phủ, Độc Cô Vô Song cũng không biết phải nhích đi nơi nào.

Trong điện vô cùng yên tĩnh, bởi vì luyện võ từ nhỏ, ngũ giác nhanh nhạy gấp nhiều lần người thường. Độc Cô Vô Song thậm chí còn có thể nghe rõ được hai tiếng tim đập đang song song vang lên, một hối hả như trống, một lại bình thản im ắng.

Chỉ là, theo thời gian từng chút một trôi đi, Độc Cô Vô Song rất nhanh liền phát hiện không đúng.

Người bên cạnh giống như đã một lúc lâu không động đậy gì. Nếu không phải vẫn còn mơ hồ nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của đối phương, Độc Cô Vô Song thậm chí đã cho rằng - tân hoàng băng hà.

Nhưng dù vậy, Độc Cô Vô Song vẫn là không khỏi hé mở ưng nhãn, hơi liếc nhìn về phía người bên cạnh, thấp giọng gọi một tiếng :"Bệ hạ..."

"Có chuyện?"

Vốn chỉ định thăm dò một chút, nhưng nghe thấy Kỉ Tình trả lời, tim của Độc Cô Vô Song lại một lần nữa nhảy lên cổ họng, có điểm ái ngại nói :"Bệ hạ, bây giờ mặt trời vẫn chưa lặng, ngủ sớm như vậy..."

"Đi ngủ." Sớm trễ cái gì chứ? Y còn hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều ngủ ở trên giường kia kìa.

Không muốn đối phương quấy rầy chính mình đi ngủ, Kỉ Tình liền dứt khoát quay sang, bá đạo đem Độc Cô Vô Song kéo vào lòng. Có chút tức giận lầu bầu :"Trong trí nhớ của nguyên chủ, ngươi cũng đâu có nhiều lời như vậy. Nói thật nhiều."

"???" Vốn đang đờ đẫn vì bất chợt tiến nhập vào lòng ngực nóng bỏng của Kỉ Tình, nên Độc Cô Vô Song cũng không nghe rõ y vừa nói gì :"Bệ hạ, ngài..."

"Nếu ngươi không muốn ngủ, trẫm cũng không ngại cùng ngươi tham khảo triết lý nhân sinh."

".................." Được rồi, y thích là được.

-------------------------

Độc Cô Vô Song vốn cho rằng chính mình sẽ thấp thỏm lo âu thức trắng đêm, nhưng hắn cũng không ngờ rằng, không quá bao lâu, bản thân cứ thế liền đã tựa vào ngực Kỉ Tình, ngủ thϊếp đi.

Hơn nữa, còn là ngủ vô cùng an lòng.

Đến tận khi ngoài đại môn truyền tới tiếng gọi khẽ của Lưu Đức, hắn mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Thế nhưng, đợi khi phát hiện tư thế của chính mình lúc này, hắn liền không khỏi mở to mắt, cảm giác buồn ngủ trong nháy mắt cũng biến mất sạch.

Bởi vì không biết từ khi nào, tư thế giữa hắn và Kỉ Tình cũng đã hoán đổi cho nhau, biến thành hắn đem Kỉ Tình ôm chặt vào lòng!

Khoảng cách giữa cả hai lúc này, gần như đều chưa đạt tới nửa gang tay.

Độc Cô Vô Song thậm chí còn có thể nhìn rõ được từng sợi lông mi dài, cong nhẹ như cánh quạt, cùng với sóng mũi thẳng tắp, cũng như từng sợi tóc đen đang tán loạn trên sườn mặt y.

Hắn luôn biết, y rất đẹp. Nhưng từ trước đến nay, vẻ đẹp của y đều chưa từng giống với bây giờ, làm hắn tâm thần rung động như vậy.

Tư thế ngủ của y rất nghiêm chỉnh, y phục thậm chí còn không có chút xốc xếch nào. Chỉ là, thời khắc này, rõ ràng đang tựa vào lòng hắn, y lại vẫn giống như cách hắn cả một đời...

Độc Cô Vô Song nhìn đến ngây người, cho đến khi không kịp phòng ngừa, đối diện với một đôi đồng tử mông lung, mơ hồ hiện ra lửa giận, hắn mới vội vã dời mắt, cố đem sắc mặt điều chỉnh lại, nhanh chóng buông Kỉ Tình ra.

"Nửa đêm, bệ hạ đột ngột lại chui vào trong lòng thần. Thần không thể chống cự được, mong bệ hạ thứ tội." Đúng vậy, nhất định là y tự mình chui vào trong lòng hắn.

Cũng không có khả năng hắn bị ma quỷ ám ảnh, chủ động ôm lấy y đi?

Thế nhưng, lúc này, sự chú ý giữa Độc Cô Vô Song cùng Kỉ Tình cũng đã sớm lệch ra. Bởi vì so với những thứ nhỏ nhoi đó, y lại càng chú ý hơn về việc giấc ngủ của chính mình bị đánh vỡ.

"Bệ hạ, sắp đến giờ thượng triều rồi. Mau tỉnh lại đi bệ hạ!"

"Bệ hạ!"

"Hiện tại là mấy giờ rồi?" Y đã thử nhìn về phía cửa sổ, sắc trời giống như vẫn còn rất sớm mà?

Ở bên ngoài, rốt cuộc cũng nhận được lời hồi đáp của Kỉ Tình, Lưu Đức ngay lập tức liền nói :"Bệ hạ, hiện tại đã là canh năm rồi."

"Canh năm?" Nói như vậy, bây giờ còn chưa đến năm giờ sáng nữa sao?

Không cho người ta ngủ yên đến năm giờ sáng, đây có còn là người hay không? Chẳng trách hoàng đế đều chết sớm như vậy...

Khiến y đột nhiên lại có chút không muốn làm hoàng đế...

**Quả nhiên, dù mất hết ký ức thì Vô Song vẫn là tiểu mê đệ của sư tôn. ≧∇≦