Chương 222: Mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (54)

Diệp Mộ Sanh giữ tay Nhậm Quý Uyên đang sờ lung tung, đỏ mặt, chưa từ bỏ ý định nói: "Ba, ba mau tỉnh lại!"

Lần trước cậu bị Nhậm Quý Uyên ném lên sofa, cậu gọi An Cẩn Thâm như vậy, An Cẩn Thâm tỉnh lại thật, vì vậy lần này Diệp Mộ Sanh muốn thử lại lần nữa.

Nhưng kết quả làm Diệp Mộ Sanh thất vọng, con ngươi Nhậm Quý Uyên trầm xuống, nhớ lại chuyện lần trước, mặt lạnh vác Diệp Mộ Sanh về phía phòng ngủ.

"Chỉ muốn cho An Cẩn Thâm tỉnh lại?" Nhậm Quý Uyên trong mắt mang theo lửa giận, cười lạnh nói.

Diệp Mộ Sanh mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên bị ném lên giường, ngay sau đó gương mặt tuấn tú của Nhậm Quý Uyên sát lại, đè lên cậu, cắn môi cậu.

"Ưʍ. . ."

Màu đỏ nhuộm đỏ môi Diệp Mộ Sanh, Diệp Mộ Sanh bị đau đẩy Nhậm Quý Uyên ra, quay đầu qua nói: "Anh đừng thô bạo như vậy được không?"

"Hả, thô bạo? Ai bảo nhóc không chịu ngoan ngoãn nghe lời? Rõ ràng đã đáp ứng tôi, bây giờ lại phản kháng!" Nhậm Quý Uyên đè vai Diệp Mộ Sanh, cười lạnh nói.

"Tôi không phản kháng, anh nhẹ một chút..." Dù sao cũng bị làm, Diệp Mộ Sanh ngừng giãy giụa, trong con ngươi thoáng qua vẻ bất lực, thở dài nói.

Sau đó vì trừng phạt Diệp Mộ Sanh, ép người không muốn chủ động là Diệp Mộ Sanh phải chủ động, Nhậm Quý Uyên ra lệnh Diệp Mộ Sanh cởi đồ trước mặt hắn, sau đó giúp hắn cởi đồ.

Nhưng Diệp Mộ Sanh hết lần này tới lần khác không muốn theo ý Nhậm Quý Uyên, tiến lên trước, ngồi vào trong ngực Nhậm Quý Uyên.

Nhậm Quý Uyên muốn đẩy người trong ngực ra, nhưng lúc cụp mắt, nhưng nhìn thấy hai gò má Diệp Mộ Sanh ửng đỏ cười ngọt ngào với hắn: "Chủ nhân ~ "

". . ." Nhậm Quý Uyên cảm thấy run sợ, mây đen trong mắt tản đi mấy phần, nhưng ngoài miệng vẫn âm thầm: "Nhanh lên chút!"

"Chủ nhân, trước hết để tôi làm dâu tây được không?" Diệp Mộ Sanh rủ mắt tiến sát cổ Nhậm Quý Uyên, khẽ cười nói.

Một lát sau, nhìn người nào đó xé quần áo mình, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, mặt đỏ ửng, con ngươi xanh lam vô cùng tỉnh táo: "A. . ."

Vì vậy cuối cùng người cởi đồ cả hai vẫn là Nhậm Quý Uyên. . .

Nhưng sau đó động tác của Nhậm Quý Uyên nhẹ nhàng hơn những lần trước nhiều, Diệp Mộ Sanh cũng dần rơi vào bể tình.

". . . Anh nhẹ một chút. . ." Diệp Mộ Sanh trong mắt còn ngấn nước, rêи ɾỉ nói.

Nhậm Quý Uyên nhếch môi, nhìn vết ô mai mình mới làm, nói: "Nhóc nói xem, tiếp theo nên làm dâu tây ở đâu?"

"Ở ngoài đất kia kìa!" Diệp Mộ Sanh cặp mắt ngấn nước, thuận miệng nói.

"À à. . . Bộ dáng nhóc bây giờ là chịu để tôi đi đi, đi vào lòng đất sao?" Nhậm Quý Uyên vừa dứt lời, dùng một chút lực, kí©h thí©ɧ Diệp Mộ Sanh kêu thành tiếng.

"Ư. . ." Thân thể Diệp Mộ Sanh hồng nhạt khẽ run lên, nắm chặt ga trải giường.

Lúc này, Nhậm Quý Uyên bỗng nhiên nhìn thấy trên đầu Diệp Mộ Sanh một tai mèo mềm mại, cùng lúc đó cái đuôi màu trắng cũng lộ ra.

Thấy cảnh này, mắt Nhậm Quý Uyên lóe lên vẻ tình ý, tay một bên tai, cười đùa nói: "Tôi định lôi tai với đuôi của nhóc ra, không ngờ. . . Nhóc lại bị tôi làm chủ động để lộ ra."

". . ." Diệp Mộ Sanh cắn môi, mắt tựa như say, xấu hổ quay mặt đi.

Đừng nói Nhậm Quý Uyên không nghĩ tới, chính cậu cũng không nghĩ tới. . .

Cái tai này cùng cái đuôi này, lại xuất hiện như vậy. . .