Chương 224: Mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (56)

Xế chiều ngày thứ hai, ngủ suốt một ngày, Diệp Mộ Sanh chậm rãi mở mắt.

"Ư. . ." Cả người khó chịu, khiến Diệp Mộ Sanh cau mày.

Một lát sau, khi ý thức rõ ràng, Diệp Mộ Sanh đột nhiên chợt nắm chặt ga trải giường, mặt thoáng chốc đã đỏ ửng.

Tối ngày hôm qua, cậu lại bị. . .

Bị nhân cách người ba thân yêu, làm. . .

Nghĩ đến ngày hôm qua dáng vẻ Tiếu Tiếu đè cậu ở dưới người, Diệp Mộ Sanh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cắn môi, thở dài nói: "Tiếu Tiếu thật sự chỉ là đứa bé sao?"

Cậu vốn muốn người yêu có nhân cách trẻ con, thế là cậu có cơ hội phản công, nhưng Tiếu Tiếu rõ ràng đã rút món đó ra, lại đột nhiên cắm vào.

Đau đớn truyền tới trong nháy mắt, cậu còn tưởng là Nhậm Quý Uyên tỉnh lại.

Cho dù đó là đôi mắt thâm sâu, nhưng lại hiện lên vẻ ngờ vực, nhìn con ngươi trông rất ngây thơ, cậu biết đó là Tiếu Tiếu.

Cậu hỏi Tiếu Tiếu sao lại làm như vậy.

Câu trả lời của Tiếu Tiếu làm cậu tức gần chết, Tiếu Tiếu nói, lấy ra thì nó đột nhiên thấy không thoải mái, hơn nữa nó còn nói anh trai là lớn nhất, không thể làm anh mệt mỏi, muốn để anh thoải mái hơn. . .

Sau đó cậu muốn đẩy Tiếu Tiếu ra, nhưng hai nhân cách trước đã làm cậu mềm nhũn, rốt cuộc thì không tạo ra lực gì, hơn nữa cậu vừa phản kháng, Tiếu Tiếu sẽ khóc, nói có phải nó làm không tốt nên anh mới giận không. . .

Cuối cùng cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiếu Tiếu dè dặt, động tác vừa vụng về lại thô lỗ cày bừa trên người cậu.

Hơn nữa vừa làm, còn vừa hỏi cậu có thoải mái không rồi còn hỏi vài câu kì quặc.

Cũng không lâu lắm, trong lòng có chút không ổn nên nó kiệt sức, hôn mê bất tỉnh. . .

"Hệ thống, Tiếu Tiếu thật sự là một đứa trẻ sao?" Diệp Mộ Sanh trong lòng kêu gào hệ thống, hỏi.

[Cậu thấy thế nào?] Hệ thống không trả lời Diệp Mộ Sanh, mà hỏi ngược lại.

". . ."

Tài liệu cho thấy nhân cách phản diện thứ ba chính xác là một đứa trẻ.

"Tôi thấy thế nào cũng không giống?"

Mặc dù Tiếu Tiếu bình thường hành động rất giống trẻ con, phản ứng chậm, thích khóc, tham ăn, sợ ma, thích cười ngây ngô, rất nhiều thứ không biết.

Nhưng cậu từng giả làm trẻ con trước mặt A Cẩn Thâm, chính là cảm giác Tiếu Tiếu có vấn đề. . .

Đúng rồi!

Diệp Mộ Sanh suy nghĩ, đột nhiên con ngươi sáng lên, một suy nghĩ bỗng nhảy ra.

Nhân vật phản diện ban đầu có ba nhân cách, nhưng hiện tại linh hồn trong cơ thể nhân vật phản diện là người yêu cậu, không biết vì sao cũng cùng cậu trải qua yêu đương.

Cho nên, có thể người yêu cậu thừa kế ba nhân cách của nhân vật phản điện, nhưng xảy ra một chút thay đổi.

[Vậy có vẻ là ảo giác của kí chủ.]

Diệp Mộ Sanh thu hồi ý tưởng trong đầu, nói: "Có thể là vậy."

Cậu cũng không chắc tưởng tượng của mình là đúng, nếu lần sau gặp được Tiếu Tiếu thì dò hỏi một chút vậy.

Có lẽ thật sự là ảo giác của cậu. . .

Diệp Mộ Sanh chống giường đứng lên, cảm giác cơn đau nhức truyền tới, nhíu mày một cái, lẩm bẩm nói: "Lại bị rách sao?"

Dưới tình huống hôm qua, dù không xước, chắc cũng sưng đỏ!

Diệp Mộ Sanh cắn răng, u oán vén ga trải giường, khi thấy vết hôn chằng chịt trên người, sắc mặt dần dần u ám.

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, lại nhìn thấy cảnh này, Diệp Mộ Sanh nảy ra ý nghĩa hung hăng đánh người yêu mình một trận.

Lúc này, nghe động tĩnh trong phòng ngủ, An Cẩn Thâm đi vào, gọi: "Mộ Mộ. . ."

Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp quấn chăn lên người, vì vậy trên giường cảnh tượng mê người đập thẳng vào mắt An Cẩn Thâm.

_____________