Chương 17

Diệp Phàm tốn thời gian một buổi tối để khắc mấy trận pháp vào bên trong ngọc bội, làm cho ngọc bội có công năng phòng hộ dưỡng sinh nhất định.

Diệp Phàm tới Võ gia từ sớm, đưa tặng lễ vật.

Thanh danh của Diệp Phàm quá kém, người chi thứ Võ gia cũng không đi quan tâm Diệp Phàm, nhưng cháu trai nhỏ của Diệp Phàm, Võ Hào Cường lại rất ân cần chạy theo sau Diệp Phàm làm tùy tùng.

"Tiểu thúc, ngươi còn muốn ăn cái gì nữa, ta đi lấy cho ngươi?"

"Tiểu thúc, ngươi mỏi vai không? Ta tới giúp ngươi xoa xoa."

"Tiểu thúc, ngươi muốn uống cái gì, sữa bò, nước trái cây, hay là cà phê......"

----------------------------------------

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm cùng nhi tử diễn một màn nhị thập tứ hiếu* trước mặt, nhăn chặt mày.

Đường Ninh hoang mang nhìn Võ Hào Cường: "Tiểu Cường rất thích tiểu thúc hắn a!"

Võ Tư Hàm nhíu mày, lời nói ra chua lòm: "Còn không phải vậy sao, tiểu tử kia không biết là trúng tà gì, đối với ta cũng không có ân cần như vậy."

Đường Ninh cười cười: "Như vậy cũng không tồi, tình cảm của Tiểu Cường cùng Diệp Phàm tốt không phải chuyện xấu gì."

Diệp Phàm nhìn Võ Hào Cường: "Có chuyện gì nói đi! Gây ra chuyện xấu gì rồi muốn ta giải quyết đúng không? "

Võ Hào Cường khó chịu nhìn Diệp Phàm một cái: "Tiểu thúc, ngươi đừng gọi Tiểu Cường a! Nghe giống như con gián!"

Diệp Phàm: "......" Tên ngươi là phụ thân, mẫu thân ngươi đặt cho, phẩm vị của hai vị kia đặc biệt như vậy, trách được ta sao?

"Ta chủ yếu là muốn cảm ơn phù của tiểu thúc." Võ Hào Cường nói.

Diệp Phàm không để ý lắm: "Ngươi trả tiền mua, không cần cảm tạ, bất quá, phù ta đưa ngươi dùng hết rồi?"

"Bốn tấm phù bị phụ thân ném, lúc ta đi tìm đã không còn." Võ Hào Cường tràn đầy ủy khuất kể lể.

Diệp Phàm: "......"

"Ngươi đưa nữ hài kia dùng?" Diệp Phàm hỏi.

"Noãn Noãn có một vị ca ca trước kia bị kinh hách, đầu óc hỏng mất, Noãn Noãn dùng phù phòng bệnh, hắn liền thanh tỉnh lại. Bất quá, cha mẹ Noãn Noãn đều nói là tổ tông phù hộ nên ca ca nàng mới có thể thanh tỉnh, không có quan hệ gì với phù ngươi đưa, ba mẹ Noãn Noãn cùng phụ thân ta đều ngốc giống nhau!" Võ Hào Cường lắc đầu than thở.

Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Ngươi cảm thấy phụ thân ngươi ngốc sao?"

Võ Hào Cường nghĩ nghĩ rồi nói: "Kỳ thật cũng không phải là ngốc, chỉ là quá cổ hủ! Hắn đầu gỗ như vậy, không tiếp thu được một ít sự vật mới lạ, cái này cũng không trách được hắn, tuổi hắn có hơi lớn, tương đối cố chấp."

Diệp Phàm gật đầu: "Nói không sai, giác ngộ của ngươi cao hơn phụ thân ngươi nhiều."

"Tiểu thúc, ta tin tưởng phù của ngươi hữu dụng, hôm nào ngươi lại vẽ cho ta một tấm đi." Võ Hào Cường nói.

Diệp Phàm xoa xoa đầu Võ Hào Cường: "Hôm nào ta làm cho ngươi khối một ngọc bội hộ thân đi."

Võ Hào Cường cực kỳ hưng phấn: "Thúc thúc, ngươi thật tốt!"

Võ Hào Cường nhìn mấy người đi tới, không vui nói: "Người Liêu gia tới."

---------------------------------------------------------------