Chương 21

Sau khi tham gia yến hội Võ gia, Diệp Phàm liền trở về chung cư của mình, đóng cửa không ra, nỗ lực tu luyện.

Yến hội qua đi, Diệp Phàm một đêm thành danh, thật ra là nhân khí lại tăng lên mấy phần, sự tích có quan hệ với Diệp Phàm được lưu truyền rộng rãi.

"Đình Đình, Diệp Phàm thật quá đáng, tên biếи ŧɦái kia cư nhiên nói với người ta ngươi là dong chi tục phấn, còn nói ngươi tàn hoa bại liễu." Khương Nhu tức giận mắng.

Tiền Dụ là cái loa lớn, không giấu được lời nói, trong một tiệc rượu uống quá say, lúc nói tới hôn sự của Liêu Đình Đình cùng Diệp Chí Trạch liền kích động nói Diệp Phàm là cao nhân đắc đạo, thâm tàng bất lộ, ánh mắt cao cường, còn nói Diệp Phàm chướng mắt Liêu Đình Đình dong chi tục phấn, tàn hoa bại liễu.

Lúc Tiền Dụ tỉnh rượu, lời nên nói đã nói, lời không nên nói cũng nói ra hết rồi, muốn nuốt lại đã không còn kịp nữa. Xã hội thượng lưu hễ có sự tình gì liền truyền đến ồn ào huyên náo, hôn sự của Liêu Đình Đình cùng Diệp Chí Trạch là vòng luẩn quẩn nổi danh của hào môn ở Thương Thành. Liêu Đình Đình bỏ Diệp Phàm cưới Diệp Chí Trạch, nguyên bản là sự kiện nổi danh được mọi người chú ý, kết quả tuôn ra chuyện như vậy, lại càng thêm náo nhiệt.

Hồ Vũ Cầm nhìn Khương Nhu một cái: "Được rồi Tiểu Nhu, ngươi đừng nói nữa." Hồ Vũ Cầm thầm mắng Khương Nhu ngu ngốc, nói như vậy có khác gì không nói đâu.

"Đình Đình, ngươi không cần để ý tới Diệp Phàm, hắn chỉ là một kẻ lừa đảo, đương nhiên không nói được sự thật."

"Tiểu tử Diệp Phàm kia gần đây có chút không giống bình thường." Liêu Hà điều tra đám người Tống Bá Huy, phát hiện khoảng thời gian trước Tống Bá Huy bị quỷ ám, hình như là được Diệp Phàm chữa khỏi, bày đặt giả thần giả quỷ! Loại chuyện này không thể toàn tin, cũng không thể không tin.

Nếu chỉ có vài người Tống Bá Huy cũng không làm nên việc lớn gì, mấu chốt là Chu Cẩn Chi, vị Chu lão kia rất khó lấy lòng, người nọ cố tình lại nhìn Diệp Phàm bằng con mắt khác.

---------------------------------------------------------------

Diệp gia.

"Loại người lừa đảo, ta nhất định phải cho hắn nếm mùi chịu khổ." Diệp Ánh Lan tràn đầy kích động nói.

Vương Hiểu Phỉ nắm chặt bàn tay, trong lòng không khỏi hụt hẫng, thật vất vả mới đuổi được Diệp Phàm ra khỏi gia môn, tiểu tử kia cũng không biết có phải là bị buộc cho nóng nảy hay không, hiện tại chuyện gì cũng dám nói.

Một chuyến nhân duyên tốt đẹp của Diệp Chí Trạch cùng Liêu Đình Đình lại bị Diệp Phàm làm loạn như vậy, tức khắc đổi vị.

Một câu tàn hoa bại liễu của Diệp Phàm làm cho không ít người suy nghĩ sâu xa mà cười trộm.

Đương nhiên, mấy chuyện này một chữ cũng không lọt được tới tai Diệp Phàm. Sau khi từ yến hội trở về, hắn liền tránh ở trong phòng chăm chỉ tu luyện.

Dựa vào huyết tham cùng Tụ Khí Quy, hơn mười ngày sau, Diệp Phàm liền nghênh đón thời cơ đột phá.

Từng luồng linh khí chui vào trong thân thể Diệp Phàm, Diệp Phàm cực kỳ kích động hấp thu linh khí chung quanh.

Diệp Phàm đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh lực, một trận tiếng đập cửa vang lên, Diệp Phàm không có đứng dậy, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, "Phá nó!" Một giọng nữ tức muốn hộc máu truyền vào trong tai Diệp Phàm.

Cửa bị phá mở ra, Diệp Phàm cùng lúc mở mắt, trong mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm nồng đậm.

"Tiện nhân!" Hai mắt Diệp Phàm dâng lên sát ý. Ở đại lục tu chân, tự tiện xông vào động phủ của người khác là tội lớn, tu giả đang bế quan trong quá trình tu luyện một khi bị đánh gãy, rất có thể sẽ trọng thương, còn có khả năng ảnh hưởng đến giác ngộ cùng tu vi sau này.

Diệp Ánh Lan vốn là dẫn người tới gây sự, nhìn thấy tia máu trong mắt Diệp Phàm liền có loại xúc động muốn rút lui.

"Diệp Phàm, tên hỗn đản ngươi cư nhiên dám bôi nhọ thanh danh Đình Đình tỷ."

Thân hình Diệp Phàm vừa động, một giây sau liền xuất hiện trước mặt Diệp Ánh Lan, Diệp Phàm một tay bóp lấy cổ Diệp Ánh Lan.

"Ngươi muốn làm gì, gϊếŧ người là phạm pháp!" Diệp Ánh Lan thét to.

Mấy tên tráng hán Diệp Ánh Lan mang đến đang định nhào về phía Diệp Phàm. Tiến vào Luyện Khí tầng hai, thực lực của Diệp Phàm tăng vọt, mỗi chân đá một cái, không đến một lúc sau, tất cả mấy người đều bay sạch.

Diệp Phàm cho Diệp Ánh Lan hai cái tát, ném Diệp Ánh Lan ra ngoài, hung tợn mắng: "Lần sau còn dám tìm ta gây chuyện, ta liền lột sạch ngươi, ném ngươi trên đường cái khu đèn đỏ."

Lần nữa bị Diệp Phàm tát, Diệp Ánh Lan rốt cuộc nhịn không được "oa oa" khóc lên.

Thời điểm Tiền Dụ tìm tới vừa lúc nhìn thấy mấy tráng hán ngã đầy đất cùng Diệp Ánh Lan khóc lê hoa đái vũ bên ngoài chung cư Diệp Phàm.

Tiền Dụ nhíu mày, nhìn thoáng qua chỗ Diệp Phàm, Diệp Phàm chống eo nhìn về phía Tiền Dụ, Tiền Dụ thành thành thật thật đi theo Diệp Phàm vào cửa.

"Diệp thiếu, ngươi lại đánh Diệp Ánh Lan sao?" Tiền Dụ nơm nớp lo sợ hỏi.

"Ta không mở cửa cho nàng, nàng lại dám để cho người khác phá cửa nhà ta, nữ nhân kia lá gan thật lớn, nghe nói ở nước ngoài nếu tự tiện xông vào nhà dân liền có thể trực tiếp nổ súng bắn chết, đáng tiếc a, nơi này không được, gϊếŧ người ở nơi này quá phiền toái." Diệp Phàm tiếc nuối nói.

Tiền Dụ cười khan, thầm nghĩ: Nếu trong nước gϊếŧ người không phạm pháp, chẳng lẽ Diệp Phàm định gϊếŧ hết mấy người đó sao?

"Diệp thiếu, dược thảo ngươi nhờ ta tìm, ta đã tìm được hết rồi." Tiền Dụ nói.

Ngày đó sau khi Diệp Phàm xem bệnh cho Tống Bá Huy xong cũng không nói với bọn họ muốn tiền bạc gì, chỉ là nhờ bọn họ tìm kiếm một ít dược thảo.

"Được, còn tốt, muốn bao nhiêu tiền?"

Tiền Dụ vội vàng lắc tay: "Không cần, không cần, mấy dược liệu nho nhỏ này làm sao có thể đòi tiền ngài chứ!"

Tiền Dụ rất rõ ràng, Diệp Phàm đưa vị Bạch tam thiếu kia một phương thuốc. Phương thuốc đến tay, ngay cả Hoa lão y sĩ cũng khen không dứt miệng! Hoa lão y sĩ là ai a? Được gọi là ngự y, chuyên môn xem bệnh cho những nhân vật lớn.

Cửa chậm rãi bị đẩy ra, Tiền Dụ cả kinh sợ hãi, ai đẩy cửa a? Chẳng lẽ lại thêm một kẻ tự tiện xông vào nhà dân? Xong rồi xong rồi, tiểu tử kia sắp bị đánh bay.

------------------------------------------------------------------