Chương 36

Võ gia.

Đường Ninh nhìn Võ Hào Cường đang chơi xếp gỗ, nhăn mày truy vấn: "Tiểu Cường, hôm đó tiểu thúc ngươi làm sao cứu ngươi ra?"

"Noãn Noãn nói hắn cầm truyện tranh của ta, làm thành một người giấy, sau đó tìm ra vị trí của ta, tìm được ta rồi thì mang ta ra." Võ Hào Cường có chút không kiên nhẫn nói.

"Người giấy kia là như thế nào?"

"Người giấy chính là người giấy! Mẹ, ngươi đã hỏi ta rất nhiều lần." Võ Hào Cường bất mãn nhìn Đường Ninh.

Đường Ninh xấu hổ cười cười: "Ta không phải là nhớ không rõ sao?"

Võ Hào Cường lo lắng nhìn Đường Ninh: "Mẹ, tuổi ngươi còn trẻ mà trí nhớ đã không tốt như vậy, cái này không tốt lắm!"

Đường Ninh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ba ngươi hẳn là sắp trở lại rồi, ta ra ngoài đón hắn."

"A Ninh, ngươi vừa gọi điện thoại nói Tiểu Cường đã xảy ra chuyện, lại xảy ra chuyện gì sao?" Võ Tư Hàm buông công văn xuống, lo lắng hỏi.

"Lần này hữu kinh vô hiểm (bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm). Hôm nay ta dẫn Tiểu Cường ra ngoài đi dạo phố, lúc đi qua một bệnh viện thú cưng, có con chó phát điên chạy ra, thiếu chút nữa đã cắn phải Tiểu Cường, lúc ấy ngọc bội trên người Tiểu Cường sáng lên, đem con chó kia bắn bay đi, ngươi cũng biết đấy, khối ngọc bội kia chính là Diệp Phàm đưa." Đường Ninh nói.

Đường Ninh nghĩ lại một màn kia, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, con chó kia cao hơn một thước, hàm răng vừa nhìn đã biết rất sắc bén, nếu như bị cắn một cái, nói không chừng còn có thể đứt cả chân.

Thời điểm Diệp Phàm đưa ngọc bội cho Võ Hào Cường, Võ Hào Cường từng hỏi Diệp Phàm, nếu bị xe đâm phải, ngọc bội có thể bắn bay xe đi hay không, lúc ấy nàng còn cảm thấy hai thúc cháu nói chuyện linh tinh, ngọc bội làm sao có thể bắn bay xe đi được, kết quả hôm nay ngọc bội kia thật sự bắn bay một con chó săn lớn ở ngay trước mặt nàng.

Võ Tư Hàm nhìn Đường Ninh: "Ngươi không phải là nhìn lầm rồi chứ?"

"Ta sao có thể nhìn lầm được, con chó kia chạy đến trước mặt ta, lúc tới gần liền bị ngọc bội bắn bay đi, sau đó, ta thấy khối ngọc bội kia hình như không còn sáng như trước."

Võ Tư Hàm cau mày: "Tiểu tử Diệp Phàm kia không biết là chạy đi chỗ nào, nếu hắn trở về, đại khái có thể hỏi thăm một chút."

"Ta thấy hắn rất không đơn giản! Ngươi biết con rùa đen kia đi, nó rất có linh tính, hơn nữa, ăn uống rất tốt, không giống rùa đen bình thường một chút nào."

Võ Tư Hàm: "......"

Sau khi Diệp Phàm gửi nuôi rùa đen tới đây, Võ Hào Cường liền chăm chỉ nghe lời, mỗi ngày đều phải đi xem, còn muốn đi cho ăn.

-------------------------------------------------------------------------