Chương 39

Diệp Phàm ở trên núi tu luyện mấy ngày liền dẹp đường hồi phủ.

Diệp Phàm vừa trở lại Thương Thành, chuyện đầu tiên là đến Võ gia đón rùa đen!

Diệp Phàm không nghĩ tới sau khi đến Võ gia còn có một chuyện tốt khác đang chờ mình.

"Đây là đồ từ kinh đô đưa tới?" Diệp Phàm mặt mày hớn hở hỏi.

"Đúng vậy, là đơn chuyển phát nhanh, nhưng đối phương không có ký tên!"

"Ta biết là ai, da mặt hắn mỏng, có chút ngượng ngùng, bất quá không sao, ta biết là được rồi."

"Tiểu thúc, có phải là tiểu thẩm không?" Võ Hào Cường kéo kéo ống tay áo Diệp Phàm, bát quái hỏi.

Diệp Phàm cao hứng phấn chấn gật đầu: "Đúng vậy, không sai, chính là tiểu thẩm ngươi, tiểu thúc ngươi anh hùng cứu mỹ nhân làm cho tiểu thẩm ngươi cảm động."

"Tiểu thúc, ngươi lợi hại nhất!"

"Tiểu thẩm ngươi đúng là hào phóng a!"

Võ Hào Cường gật đầu: "Đúng là rất hào phóng, phụ thân mẫu thân nói đây đều là thứ tốt, có mấy vị dược liệu khó tìm cũng gửi tới."

"Thật tốt quá, tiểu thẩm ngươi đúng là hiểu lòng người! Ta nhất định phải theo đuổi được hắn!"

Lần này hắn trở về chủ yếu là muốn luyện chế Ích Khí Đan.

Bất quá, giá trị dược liệu luyện chế Ích Khí Đan xa xỉ, hắn vốn còn đang suy nghĩ nên làm thế nào bây giờ, không nghĩ tới cư nhiên có người đã đưa tới cửa cho hắn như vậy, có dược liệu này, phụ dược còn lại tùy tiện tìm trong mấy tiệm thuốc là có thể mua được.

Võ Tư Hàm nghe Diệp Phàm cùng Võ Hào Cường nói chuyện, không khỏi nhíu mày.

Võ Tư Hàm phát hiện, nhi tử nhà mình cùng Diệp Phàm cực kỳ có tiếng nói chung, bất quá, lời hai người nói, sao hắn nghe không thể hiểu được.

"Diệp Phàm, chẳng lẽ là Bạch tam thiếu gửi đám đồ này đến?" Võ Tư Hàm hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, hẳn là hắn đưa đi, hắn rất coi trọng ta."

Võ Tư Hàm: "......" Ngươi xác định sao?

"Đây đều là thứ tốt a! Không hổ là người ta coi trọng, ra tay cũng hào phóng." Diệp Phàm đắc ý dào dạt nói.

Võ Tư Hàm: "......" Nếu đồ này thật sự là Bạch Vân Hi đưa, vậy ấn tượng của Bạch Vân Hi về Diệp Phàm cũng không tệ lắm?

"Diệp Phàm, chung cư trước kia của ngươi tuy rằng đã tu sửa tốt, nhưng ta thấy chỗ kia người đến kẻ đi, không quá thuận tiện, ta giúp ngươi tìm kiếm một căn biệt thự khác, bảo an tương đối tốt, người xa lạ không cho vào, cũng bảo đảm riêng tư." Võ Tư Hàm nói.

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Võ Tư Hàm, không khỏi nghi hoặc, "Tặng cho ta?"

Võ Tư Hàm gật đầu: "Đúng vậy, tặng cho ngươi!"

Diệp Phàm tràn đầy quỷ dị nhìn Võ Tư Hàm, "Biểu ca, sao ngươi lại đột nhiên hào phóng như vậy?"

"Diệp Phàm, ngọc bội ngươi đưa cho Tiểu Cường hình như không tệ!" Võ Tư Hàm xấu hổ cười nói.

Diệp Phàm xoa xoa đầu Võ Hào Cường: "Tất nhiên là không tồi rồi, a, ngọc bội hình như đã bị động qua, Tiểu Cường, ngươi lại bị bắt cóc sao?"

Võ Hào Cường lắc đầu: "Không có, chỉ là có con chó muốn cắn ta, sau đó nó liền bị bắn bay lên, tiểu thúc, ngươi thật quá giỏi! Con chó kia chạm một cái liền bị bắn bay."

Diệp Phàm gật đầu: "Thì ra là thế."

Đường Ninh nhìn Diệp Phàm, thật cẩn thận hỏi: "Biểu đệ, ngọc bội này đã dùng qua, có phải vô dụng rồi không?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Vẫn còn hữu dụng, đợi lúc nào linh quang tan hết mới vô dụng, đại khái còn có thể dùng hai ba lần nữa." Diệp Phàm nhìn Võ Tư Hàm một cái, bỗng nhiên nghĩ tới Võ Tư Hàm phản đối phong kiến mê tín, sửa lời: "Kỳ thật ngọc bội này chỉ là bên ngoài đẹp một chút, cái gì cũng không có."

Đường Ninh: "......"

Võ Tư Hàm bị Diệp Phàm nhìn hơi nóng mặt lên, "A Phàm, ta thấy ngọc bội này không tồi, Võ gia chúng ta nhiều người như vậy, ngươi xem không bằng......"

Diệp Phàm gật đầu: "Được rồi, ta giúp các ngươi làm thêm mấy cái."

Diệp Phàm cân nhắc, Võ Tư Hàm đưa cho hắn một căn biệt thự, hắn cũng phải có qua có lại.

------------------------------------------------------------

Diệp Phàm vừa chuẩn bị chuyển nhà, một cuộc điện thoại đã gọi tới.

"Là Chu lão đầu sao? Có chuyện gì không?"

"Một lão bằng hữu của ngươi té xỉu, hiện tại đang ở bệnh viện? Vậy tìm bác sĩ là được rồi, tìm ta làm gì?"

"Chỉ cần ta làm người tỉnh lại liền cho ta một ngàn vạn sao? Ngươi thật tốt! Ta qua nhìn xem."

Diệp Phàm buông di động xuống, nhìn Võ Tư Hàm: "Có sinh ý, giờ chưa chuyển nhà được, đi bệnh viện trước!"

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, thật cẩn thận hỏi: "Diệp Phàm, ngươi gọi Chu lão đầu có phải Chu lão không?"

"Chính là gian thương bán ngọc khí kia!" Diệp Phàm nói.

Võ Tư Hàm: "......" Nói như vậy hẳn đúng là Chu lão, Chu lão cư nhiên mời Diệp Phàm đi xem bệnh cho bằng hữu hắn.

Võ Tư Hàm cười cười: "Ta đưa ngươi qua đó đi."

Diệp Phàm cười cười: "Được a!"

Diệp Phàm vừa đến bệnh viện liền thấy được Chu lão xoay tròn tròn ở trước cửa, "Chu lão bản, nếu ta làm người bệnh tỉnh lại ngươi thật sự sẽ cho ta một ngàn vạn?"

Võ Tư Hàm tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: Tên ngốc Diệp Phàm này, gặp được nhân vật như Chu Cẩn Chi, đã không đến lôi kéo tình cảm thì thôi, còn muốn đòi tiền nguời ta.

"A Phàm, ngươi còn không tin được danh dự của Chu lão bản sao?" Võ Tư Hàm quở mắng.

Diệp Phàm gật đầu: "Ta không tin được a! Lần đầu tiên ta mua đồ ở chỗ hắn, hắn đã muốn lừa ta!"

Võ Tư Hàm: "......"

Chu Cẩn Chi cực kỳ câm nín trợn trắng mắt: "Có muốn ta chuyển trước cho ngươi một ngàn không?"

"Vậy thì tốt rồi!"

Chu Cẩn Chi: "......"

Võ Tư Hàm: "......"

"Diệp Phàm, chúng ta vẫn là vào xem bệnh cho người ta trước đi." Võ Tư Hàm nhẹ giọng hoà giải.

Diệp Phàm cố gắng gật đầu: "Được rồi."

-------------------------------------------------------------------------