Chương 40

Thang Vĩnh Kim nằm trong phòng truyền dịch.

Bên trong có mấy danh y đang bàn bạc, Võ Tư Hàm nhìn thấy người trong phòng, không khỏi kinh ngạc.

Người đang nằm trên giường bệnh chính là trùm địa ốc Thang Vĩnh Kim, Thang Vĩnh Kim gần đây đang khai phá một hạng mục lớn ở Thương Thành, mấy đại gia tộc ở Thương Thành đều muốn tìm cơ hội hợp tác.

Võ Tư Hàm không nghĩ tới cư nhiên lại nhìn thấy Thang Vĩnh Kim ở chỗ này. Gần đây Diệp gia cùng Liêu gia liên hôn, Võ gia bị cô lập, sinh ý cũng nhảy ra một số vấn đề, nếu có thể được Thang Vĩnh Kim nâng đỡ, vậy thật sự không thể tốt hơn.

"Các vị đại sư, đã có kết quả chưa?" Chu Cẩn Chi đến gần hỏi mấy bác sĩ gần đó.

"Còn chưa có, phải xem báo cáo kiểm nghiệm trước đã." Một bác sĩ cầm đầu nói.

Chu Cẩn Chi cười cười: "Vậy không bằng các vị đại sư ra ngoài thương lượng phương án giải quyết trước."

Bởi vì thủ đoạn trị liệu của Diệp Phàm có chút kỳ lạ, cho nên Chu Cẩn Chi cũng không hy vọng có nhiều người nhìn thấy.

"Cũng được." Mấy bác sĩ hai mặt nhìn nhau, lần lượt đi ra ngoài.

"Ngươi có mang phù phòng bệnh không?" Chu Cẩn Chi xoay người nhìn Diệp Phàm nghiêm túc hỏi.

"Làm sao ngươi biết phù phòng bệnh?" Diệp Phàm có hơi kinh ngạc nhìn Chu Cẩn Chi.

"Tiếu Trì nói cho ta." Sau khi chuyến đi cổ mộ kết thúc, Tiếu Trì liền bắt đầu hỏi về chuyện của Diệp Phàm, còn nhắc tới phù phòng bệnh, bất quá, cho dù Tiếu Trì không nói đến phù phòng bệnh của Diệp Phàm, Chu Cẩn Chi sớm muộn gì cũng biết.

Võ Tư Hàm nhíu mày, trong lòng có chút khác thường. Lúc trước Diệp Phàm bày quán, Võ Tư Hàm chỉ cảm thấy Diệp Phàm đang lừa tiền, không nghĩ tới ngay cả Chu lão cũng theo dõi phù của Diệp Phàm.

Sau khi Võ Hào Cường được cứu về từ tay bọn bắt cóc từng nói qua, nếu không phải hắn ném phù bình an vào thùng rác, Tiểu Cường đã không đã xảy ra chuyện, lúc ấy, Võ Tư Hàm chỉ cảm thấy nhi tử trúng độc quá sâu, lại ẩn ẩn có vài phần hoài nghi, giờ phút này, trong lòng Võ Tư Hàm đã hối hận.

Diệp Phàm lắc đầu: "Đã không còn, ta bán hết hai mươi vạn một tấm cho một tên thần côn!"

Chu Cẩn Chi: "......" Trương chân nhân của Long Hổ Sơn mới không phải thần côn! "Sao ngươi có thể dễ dàng bán đi như vậy?"

"Không có biện pháp a! Không có nhiều người biết nhìn hàng lắm, không có ai mua của ta." Diệp Phàm buồn rầu nói.

Võ Tư Hàm: "......" Hắn chính là người không biết nhìn hàng kia sao?

"Không có phù phòng bệnh vậy làm sao trị liệu?" Chu Cẩn Chi lo lắng hỏi.

Diệp Phàm vén mí mắt Thang Vĩnh Kim lên nhìn: "Lão gia hỏa này trúng độc, phù phòng bệnh cũng không có tác dụng gì."

"Trúng độc? Tại sao lại trúng độc?" Chu Cẩn Chi đầy mặt ngưng trọng.

Diệp Phàm cười cười: "Ta làm sao biết được, cũng không phải là ta hạ độc hắn. Hắn trúng độc mãn tính, hẳn là đã được một thời gian rồi, rất không khéo, hiện tại vừa vặn bạo phát."

"Vậy có thể cứu chữa không?" Chu Cẩn Chi hỏi.

Diệp Phàm không trực tiếp trả lời: "Chỉ cần ta làm hắn tỉnh lại ngươi liền cho ta một ngàn vạn?"

Chu Cẩn Chi gật đầu: "Đúng!"

"Vậy thì đơn giản rồi." Diệp Phàm cắt ra một lỗ nhỏ ở trên ngón tay Thang Vĩnh Kim, sau đó đỡ Thang Vĩnh Kim ngồi dậy, ấn mấy cái trên huyệt vị.

Chân khí Diệp Phàm chuyển động một vòng trong thân thể Thang Vĩnh Kim, máu đen theo lỗ nhỏ trên ngón tay chảy ra, mang theo một cỗ mùi vị tanh tưởi.

Chu Cẩn Chi nhìn đầu ngón tay Thang Vĩnh Kim chảy ra máu đen, trong lòng suy nghĩ phập phồng.

"Hắn rất nhanh sẽ tỉnh lại." Diệp Phàm nói.

Chu Cẩn Chi nhìn Diệp Phàm: "Như vậy là được rồi?"

"Đã loại bỏ ra một phần độc tố, hẳn là có thể tỉnh lại, bất quá, thời gian hắn trúng độc rất dài, sau khi tỉnh lại thì không nên tiếp xúc với độc vật, cũng chỉ còn lại hai ba năm thọ nguyên."

Chu Cẩn Chi đen mặt: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Nhanh tìm người mang hắn đi a! Không thể để hắn xảy ra chuyện ở chỗ này."

Chu Cẩn Chi: "......"

"Nếu muốn trị tận gốc phải trả bao nhiêu tiền, ngươi nói giá!"

"Năm ngàn vạn!" Diệp Phàm nói.

Chu Cẩn Chi nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"

Diệp Phàm bình tĩnh cười: "Chu lão đầu, ngươi biết ta còn phải theo đuổi lão bà, lão bà ta lại thích kẻ có tiền, nếu ta không nỗ lực kiếm tiền, làm sao có thể theo đuổi được! Nếu không phải xem trên phần trước đó ngươi đã giúp ta an bài cơ hội tốt, ta đã đòi ngươi một trăm triệu!"

Chu Cẩn Chi: "Ngươi......"

"Năm ngàn vạn, ta trả!" Lão nhân trên giường bệnh đột nhiên mở bừng mắt, trong đôi mắt lão tràn đầy khí thế sắc nhọn.

Diệp Phàm xoay người nhìn lão nhân trên giường bệnh, sáng lạn tươi cười: "Lão nhân, ngươi thật biết điều! So với gian thương bán ngọc khí này dễ trao đổi hơn nhiều."

Võ Tư Hàm: "......"

Thang Vĩnh Kim miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Phải vậy không?"

Diệp Phàm không ngừng gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

"Không biết ta trúng phải độc gì?" Thang Vĩnh Kim hỏi.

Diệp Phàm nghĩ nghĩ rồi nói: "Là Tử Thấm, trong đồ cổ được khai quật thường chứa loại độc tố này, có thể lan truyền thông qua da, nếu ngươi thích chơi đồ cổ sẽ dễ dàng nhiễm phải."

Thang Vĩnh Kim cười cười: "Thì ra là thế, làm phiền tiểu bằng hữu hỗ trợ chế thuốc giải."

"Cái này sao! Ngươi xem có phải nên đưa một chút tiền đặt cọc trước không, như vậy ta mới dễ mua sắm dược liệu a!" Diệp Phàm thẹn thùng cười cười.

"Được, tiểu bằng hữu đưa thẻ cho ta đi."

Diệp Phàm cau mày, quay đầu nhìn Võ Tư Hàm: "Biểu ca, ta không mang thẻ ngân hàng, ngươi cho ta mượn thẻ dùng một chút."

Võ Tư Hàm tức giận: "Thang tiên sinh là nhân vật lớn, chẳng lẽ còn thiếu ngươi mấy ngàn vạn sao?"

Diệp Phàm bất mãn nói: "Biểu ca, ngươi cho ta mượn thẻ là được rồi......"

Thang Vĩnh Kim cười cười với Võ Tư Hàm: "Ngươi là tiểu tử Võ gia đi, biểu đệ ngươi hỏi mượn thẻ ngươi, ngươi cho hắn mượn đi."

Võ Tư Hàm xấu hổ cười cười: "Được."

Thang Vĩnh Kim thập phần sảng khoái chuyển năm ngàn vạn đến thẻ Võ Tư Hàm, Diệp Phàm hưng phấn nói: "Vị lão gia này, ngươi so với gian thương kia biết điều hơn nhiều, ngươi yên tâm đi, ta sẽ tận lực."

Thang Vĩnh Kim nhìn Chu Cẩn Chi bên cạnh một cái, tốt tính cười cười: "Phải vậy không? Thì ra ta biết điều hơn so với Chu lão huynh."

-----------------------------------------------------