Chương 4

"Phù này ngươi bán thế nào?" Tiểu shota lưng mang cặp sách xuất hiện trước quầy hàng, hơi banh mặt, mặt bánh bao tràn ngập nghiêm túc.

Diệp Phàm nhìn tiểu shota một cái, lười biếng đáp: "Ba vạn một tấm."

Diệp Phàm cũng không có ôm hy vọng quá lớn với tiểu bằng hữu này, người lớn còn không mua nổi, một tiểu hài tử thì biết cái gì a!

Quả nhiên, tiểu shota bất mãn kêu gào: "Ngươi đi cướp tiền luôn đi!"

"Tiểu quỷ, mẹ ngươi kêu ngươi về nhà ăn cơm! Về ăn cơm đi!" Cổng sân buổi trưa vắng vẻ khiến Diệp Phàm không khỏi có chút ủ rũ.

Tiểu shota bất mãn: "Ngươi không thể bởi vì ta còn nhỏ mà không quan tâm ta, khách hàng là thượng đế, ngươi hiểu không?"

Diệp Phàm: "......" Tiểu quỷ này thật kiêu ngạo!

"Tiểu bằng hữu, ngươi nhìn qua có chút quen mắt!" Diệp Phàm nhìn chằm chằm tiểu bánh bao đánh giá vài lần.

Sắc mặt tiểu shota hơi hơi đỏ lên: "Ngươi dám quên ta?"

"Ta hẳn là......" Diệp Phàm bỗng nhiên đứng hình, hắn nhớ ra tiểu tử này là ai rồi, đây chính là đứa cháu trai tiện nghi của hắn a. (tiện nghi = có thì tốt mà không có thì thôi (*"▽`*))

Mẫu thân nguyên chủ chết sớm, trong ký ức của nguyên chủ, cữu cữu gia (chắc là em trai ông ngoại) cùng biểu ca nguyên thân đối với hắn không tồi, nhưng nguyên chủ dù sao cũng là người Diệp gia, biểu ca kia của hắn không tiện nhúng tay quá nhiều, huống chi biểu ca hắn còn là người bận rộn.

"Thì ra là ngươi a!"

"Chỗ này của ngươi có bao nhiêu phù?" Tiểu shota ho nhẹ hai tiếng hỏi.

"Sáu tấm, mười tám vạn."

Tiểu shota lấy ra một cái thẻ: "Mật mã là 888888, ngươi đừng làm loại sinh ý hãm hại lừa gạt này nữa, vẫn nên tìm một việc đứng đắn đi. Tuy rằng ngươi đã bị trục xuất ra khỏi Diệp gia, nhưng kỳ thật như vậy cũng tốt, Diệp gia chướng khí mù mịt, ngươi ở lại Diệp gia cũng không làm được gì."

Diệp Phàm: "......" Hắn hình như bị tiểu bằng hữu này giáo dục? Mật mã 888888, dùng loại mật mã này thật sự tốt sao?

"Chỗ này thật sự có mười tám vạn sao?" Diệp Phàm hỏi.

Tiểu shota nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm, lộ ra vẻ mặt giống như vô cùng nhục nhã.

Diệp Phàm lắc đầu: "Được rồi, xem trên phân nhượng là thân thích, dù không đủ mười tám vạn, toàn bộ chỗ phù này của ta đều cho ngươi đi."

Tiểu shota đỏ mặt lên: "Ta mới không cần phù của ngươi, lão sư nói không thể mê tín phong kiến!"

Diệp Phàm: "......" Tiểu quỷ này không phải tới mua phù mà là tới dạy dỗ hắn đi!

Diệp Phàm đem hai tấm phù bình an, hai tấm phù phòng bệnh giao cho tiểu shota, phù bình an cùng phù phòng bệnh dư lại giao cho tiểu loli.

Diệp Phàm hào phóng lấy hai thanh hồ lô đường đưa tới trước mặt hai đứa nhỏ: "Được rồi, được rồi, hai người các ngươi đi nhanh đi, trời chiều rồi, ông chú biếи ŧɦái sắp tới lừa bán các ngươi."

Tiểu shota trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, kéo tiểu loli rời đi.

Diệp Phàm thưởng thức tấm thẻ trong tay. nói thầm: "Không biết trong thẻ này có bao nhiêu tiền......"

"Ngươi muốn biết sao? Ta có máy quẹt, có thể kiểm tra cho ngươi một chút."

Diệp Phàm gật đầu: "Được!"

"Thẻ có một trăm vạn." Viên đại sư hâm mộ cực kỳ.

Diệp Phàm trừng lớn mắt, cư nhiên có nhiều tiền như vậy, tiểu quỷ thật có tiền a!

Không phải đều nói nữ hài phú dưỡng, nam hài thô dưỡng* sao? Biểu ca kia của hắn thật đúng là biết cách quản hài tử! Nuôi hài tử có thể nuôi như vậy, về sau nhất định được tiểu thái bảo.

Nữ hài phú dưỡng, nam hài thô dưỡng: Ý là nuôi nữ hài trong giàu có thì học được rộng rãi, không chấp nhặt, không tính toán chi ly , nuôi nam hài trong nghèo khó thì học được tính nhẫn nại, tính kiên cường, nôm na như thế (*/ ω *).

"Tiểu huynh đệ, ngươi có thân thích giàu có như vậy, nhờ người ta giúp ngươi tìm một phần công tác ổn định là được, hà tất phải ra đây gạt người."

Diệp Phàm: "......" Hắn giống kẻ lừa đảo như vậy sao? Hắn chính là cao nhân a!

----------------------------------

Võ Hào Cường ngồi vào ô tô, đùa nghịch món đồ chơi trên tay.

Võ Tư Hàm buông laptop trong tay xuống: "Ngươi đưa tiền cho hắn rồi?"

Võ Hào Cường gật đầu: "Đưa rồi, nhưng mà phụ thân, ngươi cho hắn nhiều tiền như vậy làm gì? Ngươi biết thúc thúc lỗ tai mềm, lát nữa có người tới vay tiền, hắn kiểu gì cũng đem cho toàn bộ."

Võ Tư Hàm lắc đầu: "Hắn dù sao cũng là nhi tử của tiểu dì ngươi, chúng ta không thể nhìn hắn cùng đường mà ra ngoài lừa gạt người khác như vậy!"

Võ Hào Cường gật đầu: "Đúng vậy! Thúc thúc thật là, làm cái gì không tốt, nhất định phải đi làm việc mê tín phong kiến! Để người khác thấy được rất không tốt."

"Diệp Phàm như vậy, Võ gia chúng ta mất mặt, Diệp gia càng mất mặt."

"Thúc thúc đã sắp đính hôn cùng Liêu Đình Đình, sao còn làm ra chuyện động trời như vậy chứ!" Võ Hào Cường bĩu môi.

Võ Tư Hàm lắc đầu: "Thúc thúc ngươi không có lá gan kia, chỉ là hắn cũng quá không cảnh giác, cư nhiên để người khác dễ dàng gài bẫy như vậy, Diệp Hoằng Văn cưới nữ nhân kia quá bừa bãi."

Sau chuyện của Diệp Phàm, hôn sự giữa Liêu gia cùng Diệp gia vẫn như cũ tiến hành, chỉ là đối tượng kết hôn cùng Liêu Đình Đình lại từ Diệp Phàm biến thành Diệp Chí Trạch mà thôi.

Theo Võ Tư Hàm biết, Liêu Đình Đình đã sớm thông đồng cùng Diệp Chí Trạch, bởi vậy việc kia của Diệp Phàm hơn phân nửa chính là do hai người bọn họ thiết kế.

--------------------------------