Chương 62

Khách sạn Tứ Quý.

"Lão bản, chuyện ngươi bảo ta tra gần đây có tin tức mới, Chương Tư Lượng cùng Viên Y làm loạn lên, hắn đã ly hôn với Viên Y, mấy thân thích của Viên Y đều lần lượt xảy ra chuyện, nếu không phải tai nạn xe cộ thì cũng là bị tố giác, vào ngục giam, còn có, vợ trước của Chương Tư Lượng đã trở lại, nàng ném Viên Y vào bệnh viện tâm thần."

Trần Tùng Bân vuốt cằm: "Nhanh như vậy!"

Bên trong khách sạn, một lão nhân đang ngồi, người này chính là lão nhân tên Trần Tùng Bân, người từng ngồi bên cạnh Diệp Phàm trên phi cơ.

"Lão bản, làm sao ngươi biết Chương lão bản sẽ xảy ra chuyện với lão bà hiện tại của hắn?"

Trần Tùng Bân cười cười: "Ta cũng chỉ là suy đoán thôi, lúc trước gặp được một người kỳ lạ trên phi cơ, ta nghĩ là chỉ cần Chương Tư Lượng không phải quá ngốc, nhà hắn chắc chắn sẽ có biến cố lớn, không nghĩ tới tiểu tử kia cũng rất có bản lĩnh!"

"Nói đến cũng thật kỳ quái, năm đó Chương Tư Lượng cùng vợ cũ làm loạn, bây giờ tình cảm lại hình như không tệ chút nào."

Trần Tùng Bân vuốt cằm: "Ta bảo ngươi tra thông tin hành khách kia, đã tra được chưa?"

"Lão bản, hành khách ngồi bên cạnh ngươi trên phi cơ tên là Diệp Phàm, lai lịch người này có chút kỳ quái, hắn là người Diệp gia ở Thương Thành, bởi vì làm ra chuyện mất mặt nên bị Diệp gia đuổi đi, mẫu gia là Võ gia, cũng là một trong tứ đại gia tộc của Thương Thành. Hình như hắn có chút giao tình với Bạch tam thiếu, mấy ngày nay vẫn luôn ra ra vào vào văn phòng Bạch tam thiếu."

Trần Tùng Bân cân nhắc nói: "Vị tiểu bằng hữu này hình như rất có bản lĩnh, hắn cư nhiên có quan hệ với Bạch tam thiếu."

--------------------------------------

Diệp Phàm đang đi trên đường bỗng nhiên bị một người cản lại.

"Diệp thiếu, đã lâu không gặp!" Dương Phi cao hứng phấn chấn chào hỏi.

"Dương Phi, là ngươi sao! Gần đây khỏe không?" Diệp Phàm cũng mừng rỡ đứng lại.

"Ta khá tốt, bất quá, Tiếu lão sư hình như không tốt lắm."

Sau khi Tiếu đại sư trở về từ cổ mộ, mỗi lần nhắc tới Diệp Phàm đều nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Phàm như suy tư cái gì nói: "Lão nhân gia không tốt sao? Hôm nào ta đi xem an ủi hắn một chút, Tiếu lão nhân cũng thật là, tuổi đã lớn còn không biết giữ sức khỏe."

Dương Phi: "......" Ngươi đi an ủi chỉ sợ lão sư càng thêm không khỏe.

"Diệp thiếu, ngươi muốn đi đâu vậy?" Dương Phi hỏi.

"Ta muốn mua một bộ phòng ở, thanh tịnh một chút."

Dương Phi khẽ cau mày: "Mua phòng ở? Cái này yêu cầu không ít tiền a!"

"Đúng vậy! Gần đây ta làm được hai bút sinh ý, kiếm lời một lần hơn trăm triệu, đỉnh đầu vẫn rất thoải mái." Diệp Phàm có chút đắc ý tươi cười.

Dương Phi cực kỳ hâm mộ nhìn Diệp Phàm: "Diệp thiếu, ngươi làm sinh ý gì mà kiếm tiền nhanh như vậy?"

Diệp Phàm vuốt cằm: "Cũng không có gì lớn, xem bệnh mà thôi!"

"Diệp thiếu, ngươi cũng dạy ta xem bệnh đi, ta cũng muốn kiếm chút tiền." Dương Phi chớp chớp mắt nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm lắc đầu, nghiêm trang nói: "Dạy được đồ đệ, đói chết sư phụ, ta mới không cần."

Dương Phi không cho là đúng phản bác: "Diệp thiếu, ngươi lợi hại như vậy, ta nhiều lắm cũng chỉ học được một chút da lông thôi, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi."

Diệp Phàm không vui nhìn Dương Phi: "Ngươi chỉ có thể học được một chút da lông, ngu xuẩn như vậy, ta mới không cần dạy ngươi!"

Dương Phi: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này thật đúng là...... Tiểu tử này ngay cả bằng tốt nghiệp đại học còn chưa lấy, cư nhiên dám bắt bẻ học bá hắn.

"Diệp thiếu, nếu ngươi muốn mua phòng, không bằng chúng ta đến trung tâm giao dịch nhà second-hand nhìn thử xem." Dương Phi thử đề nghị.

Diệp Phàm gật đầu: "Được."

--------------------------------