Chương 65

Điện thoại Bạch Vân Hi vang lên, "Có chuyện gì?"

"Bạch tổng, có vị tiên sinh tên là Trương Văn Đào nói đến tìm Diệp thiếu." Thanh âm tiểu thư lễ tân truyền tới.

"Đã biết, để hắn lên đi."

Hai tiểu thư lễ tân nhìn Trương Văn Đào đi lên thang máy.

"Người kia là ai vậy? Mặc một thân đạo bào, chẳng lẽ là diễn viên sao?"

"Chưa chắc đã là diễn viên, nghe nói thân thể Bạch tổng không tốt lắm, Bạch lão tìm rất nhiều người xem bệnh cho hắn, phương diện này có không ít đạo sĩ a."

"Người tới công ty chúng ta gần đây thật hoa hoè loè loẹt, kiểu người nào cũng có."

"Còn không phải sao? Vị Diệp thiếu kia nhìn qua thần thần quỷ quỷ, không giống người bình thường chút nào, Bạch tổng đối xử với hắn không tệ, cư nhiên chịu để tên kia dọn ghế nằm vào văn phòng."

"Ngươi có để ý không, sau khi Diệp thiếu tới, số lần Bạch tổng mắng chửi người liền ít đi nhiều." Tiểu thư lễ tân hai mắt tỏa sáng nói.

Trương Văn Đào đi vào văn phòng liền thấy được Diệp Phàm lười biếng nằm trên ghế.

Văn phòng Bạch Vân Hi từ hai màu đen trắng mà thành, mang theo hương vị lạnh băng nghiêm túc, bất quá, cỗ hương vị này bị một cái ghế nằm vàng kim của Diệp Phàm phá hủy không còn một mảnh, Trương Văn Đào đoán ghế nằm này hẳn là sau khi Diệp Phàm tới mới mua thêm vào.

"Trương đại sư, ngươi tới tìm ta sao?" Diệp Phàm hỏi.

Trương Văn Đào gật đầu: "Đúng vậy, ta nghe nói Diệp thiếu tới kinh đô, Dương Phi nói nếu ta muốn tìm ngươi thì đến chỗ Bạch tam thiếu là gặp được."

Trương Văn Đào nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Bạch Vân Hi, thầm nghĩ: Quan hệ của hai người này hình như tiến triển có chút nhanh a, tiểu tử Diệp Phàm đã ngênh ngang coi chỗ này như nhà của mình rồi.

"Như vậy cũng không sai." Diệp Phàm nói.

Trương Văn Đào: "......"

"Diệp thiếu, ngài còn bán phù không?" Trương Văn Đào hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: "Không bán, sinh ý bán phù này lợi nhuận quá ít, ta đã không làm nữa."

Sau khi Trương Văn Đào mang mấy tấm phù mua từ chỗ Diệp Phàm về liền đưa cho các lão tiền bối trong Long Hổ Sơn xem qua, mấy lão tiền bối còn tán thưởng không thôi, ban đầu Trương Văn Đào còn nghĩ có thể nhặt chút lợi ích từ chỗ Diệp Phàm, kết quả, tiểu tử này lại không bán phù nữa.

"Gần đây ta tìm được một môn sinh ý mới, tiền tới đặc biệt nhanh."

Trương Văn Đào tò mò nhìn Diệp Phàm: "Là dạng sinh ý gì?"

Diệp Phàm thần bí cười: "Ăn hôi!"

Trương Văn Đào: "......"

"Ta phát hiện trên đời này có không ít thổ hào ngu ngốc lắm tiền lại vụng về bất kham, hay bị người tính kế, ta định cứu thêm mấy người nữa, như vậy không bao lâu sau ta đã có thể phát tài."

Trương Văn Đào: "......"

"Diệp thiếu, kỳ thật lần này ta tới là có chút chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ." Trương Văn Đào nói.

Diệp Phàm nhìn Trương Văn Đào: "Phải vậy không? Có chuyện gì?"

"Lần trước, sau khi Diệp thiếu rời khỏi, chúng ta lại mang thêm vài người đến cổ mộ, nhưng nước trong cổ mộ quá sâu, mấy vị sư thúc của ta cũng không dám thâm nhập."

Diệp Phàm gật đầu: "Công chúa đại nhân kia không dễ chọc, nàng còn có mười tám cấp dưới, càng không dễ chọc."

"Đúng vậy, cũng may không thâm nhập quá sâu cho nên không xuất hiện quá nhiều nhân viên bị thương, bất quá, người sau khi ra khỏi cổ mộ lại lâm vào hôn mê sâu, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ xuất hiện chết não."

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Diệp Phàm, ngươi cảm thấy có vấn đề gì không?"

"Hít phải quá nhiều thi khí đi, người bình thường hít phải một chút thi khí đã sinh bệnh, người thường hay hạ mộ có kết cục gì cũng có thể nghĩ tới được."

"Cái đó có thể cứu chữa được không?" Bạch Vân Hi hỏi.