Chương 78

Diệp Phàm đi theo Bạch Vân Hi vào phòng bệnh, Bạch Mạt Mạt nhìn thấy Diệp Phàm, tâm trạng liền vui vẻ, "Thúc thúc, cảm ơn ngọc bội của ngươi giúp ta chắn một kiếp nạn!"

"Ngọc bội kia là ngươi làm?" Trương Huyên cực kỳ nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm gật đầu: "Không sai."

Trong mắt Trương Huyên hiện lên vài phần kinh ngạc, Long Hổ Sơn cũng có thiên sư làm pháp khí, nhưng đó đều là bối phận sư thúc, sư tổ, Trương Huyên không nghĩ tới pháp khí ngọc bội của Bạch Mạt Mạt cư nhiên lại là Diệp Phàm làm.

Trương Huyên mới phát hiện ngọc bội của Bạch Mạt Mạt vào gần đây, lúc ấy Trương Huyên đã cảm thấy hoang mang, ngọc bội trên cổ Bạch Mạt Mạt về tính chất chỉ có thể coi là thấp kém, nhưng cố tình linh quang ngọc bội lại nồng đậm như vậy, cực kỳ bất phàm.

Lúc ấy trong đầu Trương Huyên giống như đã vẽ nên một cao nhân tài nghệ phi thường, bây giờ ở trên một tấm giấy vấy đầy mỡ, múa bút làm ra một bức danh họa tuyệt thế, Trương Huyên có loại cảm giác giống như ăn phải ruồi bọ.

Trương Huyên quái dị nhìn Diệp Phàm: "Ngươi có thể chế tác pháp khí?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, pháp khí giống như loại ngọc bội này cũng không quá khó làm."

Trương Huyên run rẩy khóe miệng một chút, trong lòng cảm thấy Diệp Phàm khoác lác, lại không nói gì thêm, mặc kệ pháp khí ngọc bội này làm có dễ dàng hay không, trình độ của đối phương đã cao hơn hắn, Trương Huyên không khỏi có chút ảm đạm.

"Tiểu thúc, ta hơi đói, ngươi giúp ta đi mua một phần cơm được không?" Bạch Mạt Mạt quay sang nói với Bạch Vân Hi đứng ở bên cạnh.

Bạch Vân Hi có chút không vui mắng: "Ngươi chỉ biết thêm phiền!"

"Tiểu thúc, ngươi giúp đỡ một chút đi." Bạch Mạt Mạt làm nũng nhìn Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Bạch Mạt Mạt thấy Bạch Vân Hi đã rời đi, lập tức liền lộ nguyên hình.

Hai mắt Bạch Mạt Mạt sáng lấp lánh nhìn Diệp Phàm: "Diệp thúc, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Ngươi không ở đây, cũng không liên hệ được, tiểu thúc nghĩ ngươi bỏ rơi hắn, tâm tình rất không tốt, chỉ biết mắng ta."

Bạch Vân Hi ở ngoài cửa vừa vặn nghe được những lời này của Bạch Mạt Mạt, tức khắc có loại xúc động muốn đánh Bạch Mạt Mạt một trận.

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, làm bộ không nghe thấy, trực tiếp rời đi.

"Phải vậy không? Tiểu thúc ngươi nhớ ta?" Diệp Phàm nghe vậy nhếch môi, lộ ra tươi cười đắc ý.

Bạch Mạt Mạt gật đầu, cực kỳ ủy khuất kể lể: "Đúng vậy, ta cảm thấy là hắn nhớ ngươi, người thất tình luôn đặc biệt nóng nảy, mà ta vừa vặn đánh vào đầu họng súng, ngươi không biết là ta đáng thương biết bao nhiêu."

Trương Huyên ở một bên nghe hai người nói chuyện, nhịn không được trợn trắng mắt, Trương Huyên nguyên bản còn tưởng rằng Diệp Phàm nói bạn trai chỉ là đang nói giỡn, hiện tại mới phát hiện, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi thật sự có một chân (có gian tình), cải trắng Bạch Vân Hi trời quang trăng sáng như vậy, làm sao có thể bị con heo ngu ngốc Diệp Phàm này ăn được?

"Con quỷ kia lại tới tìm ngươi?" Diệp Phàm tuy rằng cao hứng nhưng cũng không quên chính sự.

Bạch Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy."

Diệp Phàm lấy Quỷ Âm Kỳ ra vung lên, âm khí còn sót lại trong phòng bệnh đều bị hút vào trong Quỷ Âm Kỳ.

Diệp Phàm vừa lấy pháp khí này ra, hai mắt Trương Huyên liền toát ra hâm mộ nồng đậm, thần sắc kinh ngạc cảm thán.

"Khi ngươi còn nhỏ đã từng ăn linh dược? Khó trách con quỷ đói chết kia lại theo dõi ngươi, ngươi quá bổ!" Diệp Phàm nói.

Tin tức Bạch Mạt Mạt từng ăn linh dược là một quỷ linh bên trong Quỷ Âm Kỳ nói cho Diệp Phàm biết, quỷ linh kia nói với Diệp Phàm, nha đầu Bạch Mạt Mạt này quá bổ, làm cho nó cũng rất muốn tới cắn một ngụm.

Bạch Mạt Mạt gật đầu: "Ta đúng là đã từng ăn qua một gốc cây linh dược."

Nghe nói khi nàng được hai tuổi luôn bệnh tật ốm yếu, lúc ấy gia gia mang cho nàng một gốc cây linh chi kỳ dị, sau khi ăn, nàng cuối cùng cũng không sinh thêm bệnh nữa.