Chương 1: Quỳ xuống

“Quỳ xuống.”

Ở sảnh trước Tể Chấp phủ rộng mở to lớn, một thiếu niên lang băng cơ ngọc cốt, bạch y trắng hơn tuyết, mái tóc dài được cột lại ở sau người, ngón tay của y như được làm từ sứ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì bệnh tật lại không thể che lấp nhan sắc tuyệt diễm của y, chỉ một đôi mắt xinh đẹp lại sâu thẳm như hàn băng, biểu tình lạnh nhạt đến lạnh tình.

Y quát lớn một tiếng, ánh mắt bễ nghễ dừng lên hai người đứng đối diện.

Trước đình viện là một thiếu niên mặc xiêm y vàng nhạt, tuổi tác người nọ không thua kém y bao nhiêu, thân mình đơn bạc run nhè nhẹ, cắn môi dưới ra vẻ nhu nhược đáng thương, đôi mắt ướt dầm dề liếc liếc nhìn thiếu niên cao cao tại thượng rồi nhanh chóng thu lại, giống như sợ hãi, người nọ siết tay lại càng chặt, đồng thời nghiên người che đứa trẻ bên cạnh ở sau lưng.

Đứa trẻ kia chỉ khoảng bảy tám tuổi, bị bầu không khí áp lực mang theo sương lạnh này dọa sợ, đột ngột gào khóc.

“Cha…… Nương! Ta phải về nhà huhu, ta sợ……”

Thiếu niên đứng trên bậc thang nhíu mày, trong lòng bực bội, cười lạnh một tiếng rồi hỏi: “Không quỳ? Vậy sao có thể dùng gia pháp?”

Vừa nghe đến gia pháp, cơ thể thiếu niên mặc xiêm y vàng nhạt không khỏi run lên, cơ thể đơn bạc như sắp tiêu tán trong cơn gió ấm áp tháng tư, yếu ớt làm lòng người sinh thương hại.

Giọng nói của thiếu niên cũng nhu nhược như dáng vẻ của mình, âm cuối còn run lên: “Huynh trưởng…… Đệ không phải cố ý, là đệ sai, đệ không nên dẫn đệ ấy tự ý vào phòng huynh, không nên lấy vật trang trí bằng ngọc của huynh chơi đùa, huhuhu… Cầu huynh…”

Rõ ràng là âm thanh cầu xin vừa nhỏ vừa đáng thương nhưng thiếu niên mặc bạch y vẫn thờ ơ, đáy mắt y như đóng băng, liếc mắt nhìn một lớn một nhỏ đang khóc cầu bên dưới.

Cánh môi nhạt nhẽo kia lạnh nhạt nói: “Cầu ta? Diệp An Đồng, ngươi là đem lễ nghi ma ma dạy đều đút cho chó ăn rồi sao?”

“Gia quy Diệp gia điều thứ sáu, ‘phải tránh lệnh người trộm răng, trá ích vì thất đức", mà Diệp Tri đã là hài đồng tám tuổi, lại vô quy vô củ. Hài tử Vương gia cách vách ba tuổi đã sẽ đề bút chép sách, năm tuổi đã biết ‘Đừng cho rằng việc ác nhỏ mà làm’, hai người các ngươi, lại thua cả một đứa trẻ, ngu muội vô tri.”

“Thứ tử Tể Chấp phủ, ngươi nói,”

Thiếu niên dừng một chút, hơi nghiêng đầu:

“Ta có nên phạt ngươi hay không?”

Cánh môi Diệp An Đồng run rẩy không rên một tiếng, nước mắt lớn như hạt đậu từng giọt chảy xuống, hòa với tiếng khóc lóc kêu gào của đứa trẻ bên cạnh càng làm cho thiếu niên kia ương ngạnh, ác độc hơn.