Chương 1: Gả cho người thực vật xung hỉ (1)

Gấp! Gấp lắm rồi online nhờ giúp đỡ!!

Vừa tỉnh dậy đã thấy mình bị gả cho sếp lớn đang trong trạng thái thực vật để xung hỉ thì phải làm sao??

1L: Ha ha ha, chủ thớt ăn nói xà lơ nha? Dựng chuyện câu view cũng phải nghe sao cho có lý chứ.

2L: Được thế lại chả mừng à? Sếp có tiền mà sếp ngay đơ, tối ngủ giường sếp sáng cầm tiền sếp đi nuôi mấy anh bé bô zai mơn mởn thôi.

3L: Bà lầu trên thất đức dễ sợ nha, tui nghĩ chủ thớt vẫn nên suy nghĩ cho kĩ à.

4L: Ông bà mình có câu "lấy gà theo gà, gả chó theo chó", còn làm sao được nữa, chịu đựng mà sống thôi!

5L: Tui là tui vote ly hôn đó, dù gì cũng là không công bằng với cả hai, lúc cưới nhau gia đình hai bên có hỏi ý kiến của cái người thực vật kia chưa?

6L: Tui nghĩ có khi muốn ly hôn cũng khó. Chủ thớt bảo là bị đưa sang xung hỉ còn gì, xem ra hoàn cảnh gia đình chủ thớt chắc cũng bình thường, đối tượng xung hỉ lại là boss lớn, xem ra nhà thông gia rất có thế lực. Vậy nên tui khuyên chủ thớt cứ nằm nghiêng ráo nước, sống tạm qua ngày. Ít ra còn có cái mác dâu nhà giàu, vẫn hơn là nghèo khổ cả đời đúng hăm.

7L: Bà lầu trên phân tích lý trí phết chứ đùa, cười chớt, rõ ràng người ta đang câu like mà!!

8L: Cá nhân tui cũng nghĩ nếu gặp phải trường hợp như vậy thì ý kiến lầu trên là giải pháp tốt nhất rồi. Đương nhiên nếu boss nhà chủ thớt tỉnh lại, có thể người ta sẽ niệm tình thớt ở bên chăm sóc mà đồng ý ly hôn không chừng.

...

Tô Mặc Ngôn dán mắt vào màn hình máy tính cả đêm chưa ngủ.

Cậu ngáp dài, toàn thân mệt mỏi rã rời nhưng đầu óc lại hưng phấn vô cùng.

Song không phải sự hưng phấn vì hạnh phúc mà là do vỏ não bị kí©h thí©ɧ sau khi gặp phải một sự việc bất ngờ.

Dân tình trong diễn đàn có vẻ rất hứng thú với chủ đề này, có lẽ vì cuộc sống quá êm đềm buồn chán nên ai cũng cần chút cảm xúc mới mẻ.

Thế nên Tô Mặc Ngôn mới post chưa được bao lâu mà bài đăng đã được đẩy lên trên đầu.

Cậu chống cằm, thì thầm: "Sống tạm ít hôm VS cuốn gói chuồn ngay, nên chọn cái nào đây nhỉ?"

Sau khi dùng nick ẩn danh lướt diễn đàn cả đêm, cậu vẫn chưa tìm ra được câu trả lời thỏa đáng.

Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường, tuy anh chỉ nằm yên một chỗ, nhưng không khó để nhìn ra những đường nét khung xương hoàn hảo.

Xét theo diện tích lấn chiếm trên giường, đây nhất định là một người cao to.

Hàng mi cong rũ xuống trên khuôn mặt điển trai nhợt nhạt với chiếc mũi cao, gò má cương nghị và đường quai hàm bén ngót.

Nếu đây là một người đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ khiến 90% người đi đường ngoái đầu nhìn ngắm.

Nhưng đáng tiếc anh lại là một người thực vật.

Bỗng lúc này chuông cửa vang lên, đáy lòng Tô Mặc Ngôn giật thót, nửa đêm rồi ai còn đến thế này?

Cậu thử lên tiếng thăm dò: "Ai vậy ạ?"

Người ngoài cửa đáp lời: "Tiểu Ngôn, là anh, A Triết đây."

Tô Mặc Ngôn: "..."

Tới rồi tới rồi, tới nữa rồi, nghiệp chướng tới nơi rồi.

Tối qua Tô Mặc Ngôn vừa tỉnh lại đã biết mình xuyên sách.

Xuyên vào một quyển tiểu thuyết ôm nhầm - gả thay, xung hỉ - nɠɵạı ŧìиɧ, gia đấu - thương trường đẫm máu chó và đầy tình tiết "chếch chi".

Không sai, đây là một quyển tiểu thuyết đam mỹ H văn, mọi tình tiết tác giả xây dựng đều bổ trợ cho tuyến "sếch" trong truyện.

Cũng may là tính logic trong truyện cũng khá ổn, tình tiết xâu chuỗi lại với nhau, cốt truyện cũng khá cô đọng.

Cơ mà chủ yếu vẫn là mùi thịt, Tô Mặc Ngôn gặm thịt đến là say sưa.

Hiềm nỗi trong truyện có một nhân vật tốt thí ác độc tên giống cậu như đúc.

Xui rủi làm sao cậu lại xuyên đúng vào cái tên tốt thí khùng điên này.

Cậu ta là con rối gả thay cho sếp lớn đang sống đời thực vật là Mạc Như Thâm, sau khi làm đủ điều ngu xuẩn thì bị Mạc Như Thâm tống thẳng vào tù.

Vào ngày thứ ba sau khi thụ án, cậu ta đã dùng một chiếc thìa nhọn rạch vào cổ tay để tự sát.

Tô Mặc Ngôn sợ run, kết cục quá đỗi đáng sợ này khiến cậu sun vòi.

Bấy giờ nhìn lại, căn phòng đỏ thẫm phía sau hệt như cửa luyện ngục đẫm máu há miệng chờ đớp.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đều, song Tô Mặc Ngôn không dám ra mở.

Biết sao được, người ngoài cửa là tình nhân của Tô Mặc Ngôn.

Cậu ta là đối tượng xung hỉ của sếp lớn, thế mà lại dám cùng anh trai nuôi Tô Triết tằng tịu với nhau.

Cuốn tiểu thuyết gốc mở đầu bằng cảnh vờn nhau giữa Tô Mặc Ngôn và gã anh trai hờ này, đó cũng là lần đầu tiên Tô Mặc Ngôn ỡm ờ với gã.

Cậu bị tài năng viết sếch của tác giả làm cho mờ mắt, mới đọc chương đầu đã mê tít thò lò.

Thử hỏi ai mà không thích đọc cảnh kí©h thí©ɧ húp thịt rồn rột chứ?

Nếu mà cậu biết sớm rằng ăn thịt có ngày mắc xương, cuối cùng chính mình lại bị biến thành NPC trong truyện thì cho tiền cậu cũng chẳng dám rớ vào.

Khổ nỗi chuyện đã rồi, Tô Mặc Ngôn không còn lựa chọn nào khác.

Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để ngăn chặn cốt truyện phát triển theo nguyên tác.

Thế là cậu cố nén niềm căng thẳng trong lòng, nói vọng ra ngoài cửa: "Là anh hai đấy à! Đã trễ lắm rồi, anh tìm tôi có việc gì không?"

Tô Triết đứng bên ngoài thoáng chần chừ, gã đáp hết sức chừng mực: "Anh tới thăm em một chút, anh thật sự có lỗi với Tiểu Ngôn, là do anh hai không bảo vệ được em."

Tô Mặc Ngôn thầm phỉ nhổ trong lòng, Tô Triết này rõ là cái đồ AWM cặn bã, suốt ngày chỉ biết bắn tỉa khắp nơi.

() súng bắn tỉa hạng nặng, sức sát thương rất lớn.

Trong quyển truyện sếch này, gã có thể xếp vào hạng dâʍ ɖu͙© thứ hai.

Tô Mặc Ngôn đáp: "Tôi không sao, nếu nhà họ Tô đã quyết vất bỏ tôi rồi thì không cần đến thăm làm gì."