Chương 1: Xuyên thư

Happy birthday to you~

Happy birthday to you~

Bài hát Chúc mừng sinh nhật bản dj không ngừng lặp lại vang vọng khắp nơi, xen lẫn trong đó là tiếng nói chuyện, tiếng ly rượu chạm nhau chui thẳng vào đầu Bùi Úc, khiến đầu cậu đau dữ dội.

Bùi Úc chịu đựng cơn đau, khó nhọc mở mắt, chống tay vịn ghế sô pha ngồi dậy.

Cậu nhìn chiếc bánh kem khổng lồ bảy sắc sặc sỡ cao mười tầng, đường kính dài chừng hai mét phía đằng xa, rồi lại liếc mắt nhìn sảnh tiệc bày trí toàn là ánh vàng óng ánh, có chút mơ hồ.

Hôm nay là sinh nhật cậu, ba mẹ tổ chức tiệc sinh nhật linh đình, mời rất nhiều danh gia vọng tộc, nhà giàu sang quyền thế tới, nói là phải tưng bừng náo nhiệt, thực ra cũng có ý xung hỉ. Từ khi cậu sinh ra đến giờ vẫn luôn bệnh tật đau ốm, bác sĩ còn nói sợ là khó qua khỏi năm nay.

Đã qua được rồi sao?

Cậu chỉ nhớ rõ lúc cắt bánh kem thì l*иg ngực bỗng nhiên đau nhói, hô hấp khó khăn, tiếng nhạc chầm chậm bên tai biến thành tiếng gào thét hoảng sợ của người thân bạn bè, sau đó cậu mất đi ý thức.

Nhưng đây là…

Sảnh tiệc này được bày trí tràn ngập mùi nhà giàu mới nổi, hiển nhiên không phải khiếu thẩm mỹ của Bùi gia bọn họ.

“Tiểu Úc, sao em lại uống nhiều rượu như vậy?!”

Một người đàn ông thân hình cao lớn bước tới, đưa tay đỡ Bùi Úc đang ngồi không vững, giọng điệu đột nhiên chuyển từ lo lắng sang bất mãn.

Bùi Úc không biết người trước mặt, cậu thấy hắn ta cau mày không vui thì cho rằng kẻ vừa tới này không tốt, vô thức muốn giãy ra.

Kẻ kia nhìn thấy dáng vẻ này, sắc mặt càng sa sầm hơn, hai tay trực tiếp nắm lấy bả vai Bùi Úc, từ trên cao nhìn xuống cậu, giọng nói trầm thấp.

“Bùi Úc! Em có ý gì đây? Là tự em nói muốn giúp anh tiếp cận Chu Dã, bây giờ uống say khướt là uất ức hả? Hối hận rồi sao?”

Bùi Úc? Chu Dã?

Khi nghe người đàn ông gọi tên đầy đủ của mình thì Bùi Úc còn đang nghĩ chắc hắn ta thực sự quen biết mình, vốn định trả lời rằng mình không bao giờ uống rượu.

Thế nhưng khi nghe đến hai chữ “Chu Dã”, toàn thân cậu bỗng cứng đờ quên cả vùng vẫy.

Đây hình như là tên của nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc tối qua?

Cuốn tiểu thuyết kia tên “Những năm tháng làm thế thân”, là một cuốn truyện tra công tiện thụ, mà còn không có tí tẹo cảnh truy thê nào. Em gái thấy nhân vật chính và cậu trùng tên nên cực kỳ kích động cầm qua cho cậu đọc.

Bùi Úc có ấn tượng sâu sắc với “Chu Dã" bởi vì cốt truyện của hắn quá mắc ói.

Thụ chính nhận được không ít ân huệ của nhà công nên một lòng biết ơn, lại cảm thấy mình đã yêu công, hổ thẹn với gia đình công, thái độ luôn luôn hạ mình bảo làm gì thì làm nấy, nhất là những việc có thể giúp đỡ cho công.

Nghe nói dạo gần đây Chu Dã đỏ mắt ghen tị với vài tên công tử nhà giàu có “chim hoàng yến nam”, ánh mắt còn thường xuyên ngắm nhìn Bùi Úc. Lại nghe nói gần đây Chu Dã muốn hợp tác với một công ty lớn, mà công cũng đang cố gắng giành lấy cơ hội này.

Thế là thụ nghe theo sắp đặt của mẹ tra công, chủ động nói với công rằng mình muốn tiếp cận Chu Dã hòng kéo hắn xuống, vì để công giành lấy cơ hội xung phong nhận việc.

Suy cho cùng cũng là thụ chính, kế hoạch lần này hiển nhiên thành công, Chu Dã bị sắc đẹp mê hoặc nên bỏ lỡ buổi họp hợp tác, đánh mất uy tín, mà lúc này công xuất hiện xung phong đảm nhận, chiếm được khen ngợi của công ty kia.

Tuy rằng thương trường như chiến trường, việc quân cơ không ngại dối trá, thế nhưng Bùi Úc chẳng hề thích xem bày mưu tính kế như vậy, trực tiếp lướt qua không đọc kỹ. Phần sau Chu Dã nổi giận đùng đùng, hành hạ thụ chính dã man tới mấy chương, Bùi Úc sợ cay mắt cũng nhanh chóng lướt qua, chỉ biết là sau khi thụ bị dày vò đã hoàn toàn mất hết tinh thần.

Phần sau nữa sau khi công cứu thụ đi, phản diện Chu Dã hoàn toàn hắc hóa, nơi nơi đối địch với công thụ, còn từng tìm người đánh công, suýt chút nữa thì đánh chết người. Mãi đến cuối cùng khi công lớn mạnh mới khiến Chu Dã phá sản, đuổi hắn ra khỏi Hoa thị.

Bùi Úc nhìn ly rượu trống rỗng bị đổ ở trên bàn, lại liên tưởng tới những lời kẻ này vừa nói, đột nhiên cảm thấy cảnh này hơi giống cảnh thụ chính trong tiểu thuyết vì sắp phải hiến thân cho phản diện nên uống rượu giải sầu ở một góc trong tiệc sinh nhật của phản diện…

Thằng công kia tên là gì ấy nhỉ…

“Cái gì mà… Mộ Trạch…”

Đầu óc Bùi Úc choáng váng, không ý thức được chính mình đã nói ra thành lời, cũng không để ý bàn tay đang giữ chặt vai mình bỗng hơi buông lỏng.

“Anh đây.” Bất mãn trong mắt Hứa Mộ Trạch hoàn toàn tan biến vì giọng nói thì thầm nỉ non của người trước mặt, bàn tay chậm rãi vuốt ve gò má đỏ ửng của cậu.

Xúc cảm xa lạ khiến Bùi Úc chợt tỉnh táo trở lại!

Hắn ta trả lời rồi?! Hứa Mộ Trạch?!

Trong lòng Bùi Úc hết sức kinh hãi, trực tiếp hất tay Hứa Mộ Trạch ra, chậm chạp đứng dậy, đầu trướng đau choáng váng, lảo đảo hai bước lại bị Hứa Mộ Trạch đỡ lấy.

Bùi Úc gạt tay hắn ta ra, “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

“Tiểu Úc?”

Bùi Úc phớt lờ hắn ta, tìm người hỏi vị trí nhà vệ sinh, bước đi đoan chính, không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Suy nhược cơ thể từ khi còn là bào thai gây ra đủ loại bệnh tật, từ nhỏ Bùi Úc đã đau ốm triền miên, không được phép vận động mạnh, lại thêm gia giáo lâu năm của Bùi gia nên cậu đã quen giải quyết công việc theo cách hòa nhã, không nóng vội không hấp tấp.

Vốn dĩ Hứa Mộ Trạch đang lo lắng muốn đuổi theo lại chợt dừng bước. Hắn ta đứng nhìn bóng dáng Bùi Úc mặc tây trang trắng, cao ráo phóng khoáng, chân dài eo thon, bước đi chậm rãi nhẹ nhàng như một làn gió, dường như mỗi bước đều giữ cùng một khoảng cách, luôn cảm thấy Bùi Úc của hôm nay rất khác, có một loại khí chất khiến người ta vô cùng thoải mái không nói ra được.

Quả nhiên người đẹp vì lụa, đáng để hắn cố ý chọn lựa bộ đồ đắt tiền này.

Lúc này trong nhà vệ sinh không có ai, Bùi Úc đứng trước bồn rửa mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt diễm lệ mang theo chút thuần khiết trong gương, nhìn thấy sự kinh hoàng nơi đáy lòng cậu lộ ra trong đôi mắt xinh đẹp, hai tay run rẩy chống lên mặt bàn.

Chàng trai trong gương có khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi màu hồng đào, cặp mắt thu hút với đường kẻ nhàn nhạt ở đuôi mắt, khiến cả khuôn mặt có một kiểu hương vị diễm lệ.

Mái tóc xoăn nhẹ dài đến ngang vai, phần đỉnh đầu được túm bừa buộc ra sau, chỉ để lại một ít lưa thưa trên trán.

Có phần cố ý trang điểm giống với con gái, là sở thích của Hứa Mộ Trạch…

Bạch nguyệt quang của Hứa Mộ Trạch thích như vậy, là một người đàn ông thích hóa trang phụ nữ, Hứa Mộ Trạch vừa thích dáng vẻ nam trang của bạch nguyệt quang, vừa không cách nào chấp nhận sở thích hóa trang của bạch nguyệt quang, cuối cùng khiến trái tim bạch nguyệt quang nguội lạnh, bỏ ra nước ngoài.

Sau đó Hứa Mộ Trạch gặp được thụ rất giống bạch nguyệt quang, biến thụ thành thế thân, mập mờ không rõ ràng.

Lúc này Hứa Mộ Trạch lại chê thụ chưa đủ giống bạch nguyệt quang, bảo thụ giữ lại mái tóc nửa dài, thỉnh thoảng trang điểm nhẹ nhàng trung tính một chút.

Hiện tại rốt cuộc Bùi Úc cũng xác định được rằng mình đã phát bệnh trong bữa tiệc sinh nhật, không thể qua khỏi, còn xuyên vào trong cuốn truyện tra công tiện thụ này.

Sau khi hơi hỗn loạn, Bùi Úc dần bình tĩnh trở lại, trong lòng lại có phần nhẹ nhõm.

Cậu sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã được hưởng những điều tốt nhất, chỉ đáng tiếc cậu không có cơ thể khỏe mạnh, hơn hai mươi năm bị nuôi giữ trong nhà, không dám có bao nhiêu vui buồn giận dữ, sợ rằng không cẩn thận một chút sẽ lập tức xong đời.

Gia đình quanh năm suốt tháng lo lắng cho cậu, cũng thời thời khắc khắc chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ mất đi cậu. Hôm nay đối với tất cả mọi người mà nói có lẽ đều là một sự giải thoát. Trong nhà còn có các anh chị em khác chăm sóc ba mẹ nên cậu cũng không lo lắng.

Bùi Úc xoa ngực hít sâu mấy lần, ngoại trừ lúc đầu vẫn hơi trướng đau choáng váng thì không có cảm giác khó chịu nào khác nữa.

Cậu, cuối cùng cũng có một cơ thể khỏe mạnh, cậu sẽ vô cùng trân trọng nó.

Bùi Úc nhìn chàng trai trong gương, mỉm cười.

Cậu hơi nóng lòng muốn ăn những món ăn mà trước đây cậu không thể ăn, đi chơi những trò giải trí mà trước đây cậu không thể chơi, muốn mặc sức phóng túng bản thân.

Nhưng trước đó, bước đầu tiên là cậu phải thoát khỏi cốt truyện ban đầu đã.

Dựa theo tình huống vừa rồi thì hiện tại tình tiết đã tiến tới đoạn tra công muốn tặng cậu cho Chu Dã làm chim hoàng yến, bước vào cửa Chu gia mà muốn trốn thì sẽ không thể nào thuận lợi được.

Mặc dù Bùi Úc vì không muốn đau mắt nên đã nhảy qua tình tiết đêm đó nhưng cậu cũng có thể đoán được Chu Dã sẽ làm gì với nguyên chủ, dù sao khi vừa bắt đầu thì nguyên chủ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý hiến thân.

Chạy trước đã.

Đầu vẫn còn hơi choáng váng, Bùi Úc mở vòi nước vỗ ít nước lên mặt, muốn cố gắng tỉnh táo lại.

Cậu cầm khăn lau mặt một lần ở bên cạnh lên lau, lớp trang điểm trên mặt lại không hề nhạt đi chút nào, Bùi Úc bất lực cười, vốn dĩ còn đang nghĩ có cần nước tẩy trang hay không.

Trong nguyên tác, mỹ phẩm đều là do Hứa Mộ Trạch mua, mua theo sở thích của bạch nguyệt quang, tất nhiên đều là đồ tốt.

Về điểm này Bùi Úc rất coi thường Hứa Mộ Trạch, rõ ràng thích bạch nguyệt quang lại không thể chấp nhận được sở thích của người ta, rõ ràng không thể chấp nhận thế nhưng khi sở thích này đặt vào thụ chính thì hắn ta lại có thể tán thưởng từ góc độ của người ngoài cuộc.

Nói trắng ra là hắn ta không quá coi trọng thụ chính, cho nên dù thụ trang điểm thế nào hắn ta đều có thể bàng quan. Đợi sau này khi hắn ta phát hiện người mình yêu là thụ thì lại hy vọng thụ giống như một người đàn ông bình thường.

Quá giả dối, mau chạy thôi.

Bùi Úc muốn nhanh chóng trốn xa nhân vật và tình tiết rác rưởi buồn nôn này, thế nhưng lại sợ Hứa Mộ Trạch vẫn đợi ở ngoài sẽ tóm được mình nên vô cùng chậm rãi cẩn thận đi về phía cửa nhà vệ sinh, muốn thăm dò tình hình.

Vừa ló đầu ra khỏi cửa đã đυ.ng ngay phải một người.

“Xin lỗi xin lỗi!”

Bùi Úc vội vàng xin lỗi, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông anh tuấn cao hơn cậu nửa cái đầu, mày kiếm mắt sáng khí chất uy nghiêm, sợ là khó dây vào.

“You!” Người đàn ông ngữ điệu khoa trương, đột nhiên cười lớn.

Bùi Úc: “…”

“Xin chào, anh là…?” Nhìn điệu bộ có vẻ như quen biết nhau, không biết là nhân vật nào trong truyện, Bùi Úc cẩn thận hỏi.

“I’m Chu Dã, how are you?”

Bùi Úc: “…”

Chu Dã?

Bùi Úc lùi về phía sau một bước, cẩn thận nhớ lại một chút, nhớ ra rồi.

Trong sách viết Chu Dã là một nhà mới nổi từ trong núi ra, gia sản đồ sộ nhưng tố chất văn hóa rất kém, thường xuyên nói tiếng địa phương, khó mà hòa nhập với giới thượng lưu Hoa thị, có một số người giàu có ngấm ngầm coi thường hắn, đây cũng là một trong những lý do sau này Chu Dã hắc hóa.

Chu Dã khổ luyện tiếng anh chính là muốn khiến mình sang hơn một chút, nhưng thế này…

Hơn nữa mặc dù trong nguyên tác không miêu tả dáng vẻ của Chu Dã, thế nhưng không phải đã nói là Chu Dã không chút phẩm vị, cả mặt bóng loáng, bụng phệ sao? Cậu vẫn luôn tưởng tượng hắn là một người đàn ông trung niên béo ú đấy.

Bùi Úc lại liếc nhìn Chu Dã, hiểu rồi, thực sự như những gì trong sách nói.

Gương mặt không tệ, kiểu tóc trông có vẻ như tự mình vuốt ngược ra sau đầu, bôi không biết bao nhiêu là sáp, dầu đến nát bét.

Trên người mặc một bộ âu phục, nhìn qua thì không sao chứ nhìn kỹ là thấy kích cỡ không ổn, rộng thùng thình không vừa người, âu phục màu đen phối với cà vạt đỏ tươi trông hệt như thành viên đội Thiếu niên Tiên phong mặc âu phục của người lớn.

Còn về phần bụng phệ thì Bùi Úc không biết bên trong bộ âu phục của người đàn ông có vóc dáng không tồi này có phải là một cái bụng phệ hay không…

“Xin lỗi, tôi đi trước.”

Bùi Úc không muốn có nhiều vướng mắc với phản diện, để tránh khỏi rước họa vào người nên lịch sự xin lỗi, muốn nhanh chóng rời đi.

“Why?” Chu Dã hỏi.

Bùi Úc: “…”

Mặc kệ, cậu lập tức đi vòng qua Chu Dã, thế nhưng đầu óc lại đột nhiên choáng váng. Lúc này Bùi Úc chỉ cảm thấy buồn nôn, sức lực dường như bị rút ra trong tích tắc, toàn thân đều bắt đầu mơ màng.

“Sao thế?”

Chu Dã giữ chặt Bùi Úc đang sắp ngã, vẻ mặt khó hiểu.

“Tiểu Úc!”

Hứa Mộ Trạch cũng đột nhiên xuất hiện, nhìn Chu Dã ôm Bùi Úc lại cảm thấy hơi gai mắt, thế nhưng rốt cuộc cũng không đến đỡ cậu.

Bùi Úc cảm thấy hơi mê man, mở miệng nói cũng không nên lời, đây căn bản không thể là vì nguyên chủ say rượu được!

Bùi Úc cố gắng cẩn thận nhớ lại, cậu đọc truyện đơn thuần là để giải trí, đọc rất nhanh, hơn nữa còn hay nhảy chương, có thể có điều gì đó đã bị cậu bỏ qua chăng?

Đúng rồi!

Lúc nguyên chủ uống rượu thì mẹ của Hứa Mộ Trạch đã đến đưa cho cậu một ly rượu, ly rượu kia chắc chắn có vấn đề!

Mẹ của Hứa Mộ Trạch luôn cho rằng con trai có xu hướng đồng tính là do nguyên chủ làm hư, cảm thấy ân đức của mình đối với nguyên chủ bao năm qua lại nuôi ra một kẻ vong ơn bội nghĩa, thế là bà ta dốc sức phá hoại quan hệ giữa nguyên chủ và tra công, thậm chí còn trả thù nguyên chủ.

Bảo nguyên chủ đi cùng với khách hàng của Hứa Mộ Trạch, loại chuyện này mẹ Hứa Mộ Trạch đã làm không ít lần. Bà ta muốn để con trai biết nguyên chủ không sạch sẽ cho nên đã bỏ thuốc vào rượu, khiến nguyên chủ hoàn toàn hiến thân cho Chu Dã, chuyện này bà ta hoàn toàn có thể làm được.

Tiếp theo liền toi đời!

Bùi Úc thở hổn hển, chật vật nhìn rõ vị trí của Hứa Mộ Trạch, duỗi tay kéo hắn ta.

Theo diễn biến của cốt truyện nguyên tác, một khi cậu đi cùng Chu Dã thì đêm nay coi như xong.

Mà Hứa Mộ Trạch là một kẻ đạo đức giả, mập mờ không rõ cùng nguyên chủ nhưng trước sau không xác định quan hệ, quang minh chính đại giữ mình cho bạch nguyệt quang. Ít nhất hôm nay đi theo Hứa Mộ Trạch cũng coi như an toàn.

“Đưa tôi đi…” Bùi Úc kéo Hứa Mộ Trạch, dùng tất cả sức lực nói ra.

Hứa Mộ Trạch thoáng nắm lại tay Bùi Úc, dường như đang do dự.

Chu Dã nhìn người này lại nhìn người kia, nói: “Khó chịu hở, vậy đi đi, mai lại đến sau, tôi không vội.”

Tôi không vội?

Bùi Úc nghe giọng của nhân vật phản diện thì dở khóc dở cười, cậu nên cảm ơn nhân vật phản diện này không chọn thời gian sao?

Hứa Mộ Trạch hơi cau mày, lại nhanh chóng giãn ra, buông tay Bùi Úc cười rất khách khí.

“Chu tổng đâu thể thế được, đã nói hôm nay để anh có chim hoàng yến thì tôi tuyệt đối không nuốt lời. Vừa hay tiệc tối nay sắp kết thúc, hay là bây giờ Chu tổng cứ mang người đi đi.”

Nói xong thì lập quay người rời đi.

Bùi Úc: …

Không hổ là tra công, thực không phải đàn ông.

Chu Dã ôm chặt Bùi Úc, cẩn thận nhìn cậu rồi cười nói: “Hê hê, tôi cũng có chim hoàng én rồi, miễn phí đó.”

Bùi Úc: …