Chương 1: Xuyên thư

Ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp từ trên cao chiếu xuống, bóng cây loang lỗ.

Kiều Thư trên đầu quấng băng gạc màu trắng, mặc quần áo trắng sọc xanh của bệnh nhân ngồi trên ghế dài, ánh mắt mê mang vô thần thần.

Cậu ghé vào lưng ghế đặt hai tay lên đầu gối.

Thật thần kì.

Chỉ chợp mắt một cái liền đến thế giời khác.

Một thế giới hoàn toàn xa lạ, rồi lại như cực kì quen thuộc.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh vỡ sự trầm tư của Kiều Thư.

Kiều Thư lấy di động từ trong túi ra, là Giang Gia Du.

Kiều Thư: “Ngư Ngư?”

Âm thanh giàu sức sống của Giang Gia Du từ trong điện thoại truyền đến: “Kiều Kiều, cậu ở đâu? Tớ đang ở trong phòng bệnh của cậu nè”.

Kiều Thư sửng sốt: "Tớ đang tản bộ dưới lầu, để tớ lên ngay”.

Giang Gia Du: "Không vội, không vội, cậu đang bị thương mà đi chậm chút”. Hắn vui vẻ nói: "Cả ngày hôm nay tớ đều có thời gian chơi với cậu nha”.

Tắt điện thoại, Kiều Thư liền đi trở về phòng.

Cậu hiện đang dưỡng thương tại một bệnh viện tư nhân ở Hải Thành, trang thiết bị xa hoa, còn có một công viên siêu lớn.

Hiện tại đang tầm 9 giờ sáng, ánh mặt trời vừa đủ, chiếu lên người rất ấm áp, rất nhiều người đang nằm viện đều xuống đây phơi nắng.

Kiều Thư đi một hồi, liền đột nhiên dừng lại bước chân.

Cậu nghiêng đầu có chút tò mò nhìn về đồ vật màu trắng đang động đậy sau lùm cây cách đó không xa.

Đó là cái gì?

Lòng hiếu kì thôi thúc, Kiều Thư liền nhẹ nhàng đi đến lùm cây bên đó.

Khoảng cách càng gần, Kiều Thư dần dần thấy rõ được cái đồ vật màu trắng kia.

Đó là một vật hình bầu dục, bị băng vải màu trắng quấn quanh.

Kiều Thư: ”....”

“Ca” ”Ca”

Một âm thanh rất nhỏ truyền đến, Kiều Thư chớp chớp mắt, cậu lại đến gần hai bước vòng qua lùm cây đem cái vật màu trắng này nhìn rõ hơn. Là một bệnh nhân. Đối phương đưa lưng về phía cậu, cũng giống như cậu mặc quần áo của bệnh viện, lúc này người kia đang thẳng lưng ngồi trên xe lăn, lộ ra cổ cùng đầu đều quấn đầy băng gạc như nhau, đối phương đang hơi cuối đầu, lấy cánh tay cũng được quấn đầy băng gạc để điều khiển xe lăn.

Mà âm thanh “ca” “ca” kia là thanh âm của xe lăn mà đối phương đang ngồi.

Kiều Thư dời ánh mắt xuống dưới, nhìn về phía dưới xe lăn của đối phương.

Hình như người bệnh này gặp phiền toái.

Cậu bước tới đến trước mặt đối phương nói: “Anh đừng nhúc nhích, dưới xe lăn của anh có một hòn đá”.

Không đợi đối phương nói gì, Kiều Thư liền ngồi xổm xuống duỗi tay đem hòn đá dưới xe lấy đi, rồi tiện tay ném nó lên bồn hoa bên cạnh.

Làm xong hết thảy, Kiều Thư vỗ vỗ tay đứng lên, lộ ra một nụ cười xán lạn nói với đối phương: “Được rồi". Dứt lời, Kiều Thư sửng sốt.

Người bệnh trước mắt cậu dù đang ngồi trên xe lăn cũng không giấu được thân hình cao lớn của đối phương. Băng gạc màu trắng đem đầu đối phương bao kín gần như toàn bộ, chỉ lộ ra hai mắt mũi, cùng một đôi môi gợi cảm có độ dày vừa phải.

Băng gạc màu trắng quấn từ trên đầu đi xuống, vòng quanh cổ, rồi lại vòng vào bên trong cổ áo bị lộ ra của đối phương. Ánh mắt Kiều Thư có thể thấy được, ngực cánh tay cùng mắt cá chân để lộ ra của đối phương đều quấn băng gạc.

Kiều Thư: “!!!”

Này là phải bị thương nặng bao nhiêu! Nặng bao nhiêu mới có thể quấn thành bộ dáng xác ướp như thế chứ.

“Cảm ơn”.

Đối phương hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều Thư.

Ngực Kiều Thư nhảy dựng, có chút vô thố giơ tay xoa xoa lỗ tay có chút ngứa.

Ngoài dự đoán của cậu, vị tiên sinh bị thương rất nặng quấn người thành xác ướp này có âm thanh dễ nghe như thế, Kiều Thư có cảm giác lỗ tai mình muốn mang thai.

Hơn nữa trừ bỏ thanh âm, vị tiên sinh này đôi mắt cũng phá lệ đẹp, còn rất có khí thế.

Cặp mắt kia hoàn toàn không có ốm đau thống khổ cùng suy yếu, ngược lại lộ ra bình tĩnh, cường đại, còn có một ít lạnh nhạt. Cái này làm cho Kiều Thư sinh ra ảo giác, người đang ngồi ở trên xe lăn này cũng không có bị thương hay sinh bệnh gì.

Gió thổi qua.

Kiều Thư tỉnh táo lại, cậu có chút xấu hổ buông tay, cậu ngó trái ngó phải, phát hiện vị tiên sinh này bị thương nặng như thế nhưng không có người nào ở bên cạnh chăm sóc.

Có chút kì lạ, Kiều Thư một lần nữa nhìn về phía đối phương nói: “Tôi xem ngài bên người không có ai, ngài muốn đi đâu, tôi đưa ngài đi”.

Kiều Thư nghĩ, vị tiên sinh này bị thương nặng như vậy, thân là một thanh niên tốt trong thời đại mới, cậu hẳn phải lấy giúp người làm niềm vui.

“Không cần”.

Kiều Thư lỗ tai lại lần nữa phát ngứa nóng lên, thanh âm một lần nữa truyền đến: “Người của tôi đã tới”.

Kiều Thư: “A?”

“Tiên sinh”.

Một nam nhân mặc tây trang đen mang kính mắt viền vàng từ phía sau Kiều Thư đi tới, đi thẳng đến phía sau xe lăn đối phương đem xe lăn nắm lấy.

Bệnh nhân tiên sinh: “Trở về”.

Nam nhân tây trang: “Vâng, tiên sinh”.

Xe lăn bị nam nhân tây trang chỉnh một chút, sau đó từ bên người Kiều Thư rời đi.

Ánh mắt Kiều Thư ngơ ngác nhìn theo.

Thẳng đến lúc đối phương càng lúc càng xa, Kiều Thư mới có chút tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

Thanh âm như thế nào lại dễ nghe như vậy.

Kiều Thư che ngực lại, thanh âm này so với giọng nói cất chưa tính cảm của cậu lúc trước càng làm cho cậu động lòng hơn.

Không biết có còn cơ hội gặp lại vị tiên sinh có âm thanh dễ nghe này lần nào không nữa.

Kiều Thư âm thầm hồi tưởng dư vị một hồi.

Sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ánh mắt lấp lánh như có ngôi sao nhỏ trong đó, phảng phất như đang sáng lên.

“Xuyên thư không có gì ghê gớm, xuyên thành pháo hôi cũng không có gì”. Kiều Thư cười đối chính mình nói: “Loại chuyện xuyên qua này cũng không phải là người nào đều có thể gặp phải, có thể so với việc trúng vé số khó gặp hơn nhiều”.

“Hơn nữa, có thể gặp người có âm thanh dễ nghe như thế hoàn toàn là có lời nha".

“Cố lên! Kiều Thư!”

“Thế giới mới cuộc sống mới, mình đều có thể”.

Kiều Thư bối rối phiền não một ngày lúc này đây lại nở nụ cưới tươi sáng, u ám cả ngày bị ánh mặt trời ấm áp xua tan.

Kiều Thư lại lần nữa trở lại thành Kiều Thư tràn đây sức sống của trước kia.