Chương 1: Cho dù ngươi chết, cũng chỉ có thể chết trong ngực của ta

Mặt trời mọc phía đông, hoàng hôn bao phủ Lăng Dịch Phong suốt một đêm bị ánh sáng cắt qua, bóng tối tựa như thủy triều chậm rãi rút lui. Lăng Tuyết Phong quanh năm tuyết đọng, ánh mặt trời chiếu vào tuyết trên mặt đất, trong suốt óng ánh như pha lê mỹ lệ.

Ánh đèn vàng mờ ảo xua tan đi bóng tối trong phòng, bốn bề yên tĩnh tràn ngập khí lạnh như hầm băng.

[ Ca, cho dù ngươi chết, cũng chỉ có thể chết trong ngực của ta.]

Trong gian phòng, bóng người nằm trên giường đã lâu không có động tĩnh đột nhiên mở bừng hai mắt.

Hô…..

Hô…..

Trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dốc, người nằm trên giường giống như bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, trên trán đổ mồ hôi lạnh, thấm ướt nhẹp mép tóc.

[ Chúc mừng ký chủ thành công khóa lại nhân vật Lăng Tuyết Phong phong chủ “Tuyết Thanh Trần”, dưới đây là tư liệu về “Tuyết Thanh Trần” thỉnh ký chủ chú ý tiếp thu.]

Một giọng nữ điện tử lạnh lùng vang lên trong đầu Tuyết Thanh Trần vừa dứt lời, ký ức xa lạ tựa như nước sông vỡ đê mãnh liệt tràn vào đầu, nháy mắt đem hắn toàn bộ bao phủ.

Đau đớn kịch liệt từ toàn thân truyền đến, Tuyết Thanh Trần nhịn không được hô nhỏ một tiếng, ngay lập tức ngậm chặt môi, nhịn không được lại muốn kêu đau đớn lần nữa.

Đau đớn trong đầu kéo dài một hồi rồi biến mất tăm, nhưng đau đớn trên thân thể lại không giảm bớt chút nào. Tuyết Thanh Trần sau khi tiêu hóa hoàn chỉnh số tin tức trong đầu, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng.

[ Đỉnh lô? Luyến sủng? Ngươi cũng không có nói với ta muốn ta biến thành nhân vật như vầy.]

[ Ký chủ nếu không tình nguyện, ngài có thể cự tuyệt, nhưng ngài chỉ có duy nhất một cơ hội.]

Tuyết Thanh Trần trầm mặc một hồi.

[ Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, đừng quên lời hứa của ngươi.]

[ Bản hệ thống nói được làm được, từ trước tới nay chưa từng lừa gạt một ký chủ nào, nếu sau khi nhiệm vụ hoàn thành ta không thực hiện được hứa hẹn với ngài, ngày có thể tố cáo ta lúc nào cũng được.]

[ Bị tố cáo ngươi sẽ chịu hậu quả gì?]

[ Nặng nhất là ta bị xóa bỏ.]

Hàn khí từ bốn phương tám hướng xâm nhập mà đến, Tuyết Thanh Trần từ không gian đi ra không nhịn được co rúm lại một cái.

Hắn lúc này mới ý thức được cổ thân thể này không thích hợp, toàn thân nóng bỏng, như liệt hỏa đốt người, cho dù là chung quanh hàn khí lạnh thấu xương cũng không làm cho thân thể hắn giảm được mấy phần.

Mồ hôi nóng thấm ướt quần áo, cảm giác nóng ran mơ hồ muốn đem đau đớn của thân thể che lấp, chỉ để lại một cỗ cảm giác mệt nhọc khó nhịn.

Đây là… Chuyện gì xảy ra?

A……

A…..

Tiếng thở dốc hổn hển trong gian phòng mờ tối vang lên, Tuyết Thanh Trần mười ngón tay nắm chặt chăn dưới thân giường, muốn giảm bớt chút cảm giác khó chịu.

[ Chuyện gì đang xảy ra? Cỗ thân thể này sao lại như vậy?]

[ Ký chủ, ngươi hỏa độc phát tác.]

Hỏa độc?

Hắn có chút ấn tượng, hỏa độc là Tuyết Thanh Trần sau khi tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma trong cơ thể sản sinh ra tà độc, như giòi trong xương, loại trừ không hết, lúc phát tác ngoại trừ thân nhiệt toàn thân tăng cao, kịch liệt đau nhức bên ngoài, tìиɧ ɖu͙© cũng sẽ tăng vọt.

Nhưng lúc hắn tiếp nhận kịch bản, hỏa độc rõ ràng khi nguyên chủ lên trung kỳ mới phát tác, vì cái gì bây giờ lại đến sớm như vậy?

Tuyết Thanh Trần không kịp nghĩ nhiều, vùng đan điền giống như lửa cháy bùng bùng thiêu đốt, hắn không nhịn được hô nhỏ một tiếng.

Đau!

Tuyết Thanh Trần tê cả da đầu, cơ thể mãnh liệt đau đớn không nhịn được phát run.

Một cỗ dị thường nóng bỏng lại đến, toàn thân gân mạch y nổi lên, Tuyết Thanh Trần cố nén đau đớn tìm lại lý trí, nếu cứ tiếp tục, hắn sớm muộn cũng sẽ chết vì hỏa độc phát tác.

Tuyết Thanh Trần ngước mắt nhìn về cách đó không xa, trong góc tối có một người, là nam chủ trong sách, cũng là đồ đệ của thân thể này “Tuyết Thanh Trần” tìm tới lô đỉnh bài trừ độc.

Cơ thể kịch liệt đau nhức khiến hắn không có thời gian để ý nhiều, Tuyết Thanh Trần cất bước xuống, mang theo gió nóng lao thẳng phía bóng người kia mà tới.

Đột nhiên bị một cỗ khí tức nóng bỏng đánh úp lại khiến thiếu niên toàn thân chấn động, ý thức mịt mờ, tới khi phản ứng lại kịp, một thân thể nóng bỏng liền dính trên người hắn.

Bị chạm vào thiếu niên làn da một hồi run rẩy, da gà nổi chằng chịt, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét rồi biến mất, hắn dùng sức tránh thoát cái tay nóng hổi của người kia đang nắm chặt lấy ngón tay hắn, theo bản năng đẩy người kia ra.

“Đừng động!”

“Bằng không hậu quả ngươi gánh không nổi.”

Hơi thở mang theo khí nóng phun ra bên tai thiếu niên, thanh âm yếu đi so với ngày thường rất nhiều, một khắc sau, một cỗ lực lượng nóng bỏng khổng lồ từ chỗ nắm cổ tay tràn vào trong cơ thể thiếu niên, gân mạch bị thiêu đốt đau đớn đến run rẩy.

Thiếu niên hô hấp dồn dập, trợn mắt nhìn người trước mắt cơ hồ đem trọng lượng toàn bộ cơ thể đều đặt trên người mình, trong ánh mắt lãnh quang chợt lóe, sát ý sâu bên trong sắp không kiềm chế nổi.

Tuyết Thanh Trần dựa vào trí nhớ thân thể này vận chuyển công pháp, liền đó trong cơ thể Trọng Uyên công pháp cũng tự động vận chuyển, lấy tốc độ đáng sợ hấp thụ toàn bộ lửa nóng, bất quá mấy hơi liền nóng như một cái hỏa lô.

“Sư tôn…”

Âm thanh thống khổ của thiếu niên truyền đến bên tai, Tuyết Thanh Trần lại làm như không nghe thấy, theo bản năng chỉ muốn cho chính mình thoải mái hơn một chút, không ngừng hướng Trọng Uyên vận chuyển công lực.

Lực lượng áp chế tuyệt đối khiến cho thiếu niên không có chút sức lực phản kháng nào, trong phòng vốn lạnh như băng vì hai cơ thể nhiệt độ nóng rực trở nên khô nóng dị thường, cùng bên ngoài băng tuyết tạo thành hai cực đối lập.

Cơ thể càng ngày càng nóng, Trọng Uyên cảm thấy hắn sắp nổ tung mà chết, vừa mới kỳ kim đan hắn căn bản không thể chịu nổi cỗ lực lượng này.

Ánh mắt đen nhánh dần rơi vào tĩnh mịch, tơ máu đỏ con mắt, vừa rồi chống cự đoạt xá đã tiêu hoa hết hồn lực của hắn, không ngờ Tuyết Thanh Trần còn sống sót, nếu bây giờ chạy không khỏi chết, hắn không ngại bây giờ liền cùng Tuyết Thanh Trần đồng vu quy tận.

Ngay lúc hắn sắp động thủ, Tuyết Thanh Trần đang nằm trên người hắn đột nhiên ngẩng đầu, một chưởng chụp hắn văng ra xa, đυ.ng mạnh đến mức khiến cửa vang lên một tiếng. Trọng Uyên sau khi hạ xuống liền phun ra một ngụm máu, nằm trên đất không nhúc nhích.

Động tĩnh lớn rất nhanh lôi kéo đệ tử canh giữ ngoài viện chú ý, hai người đẩy cửa tiến vào, đứng ở ngoài kết giới lo lắng gọi.

“Tiên Quân? Phát sinh chuyện gì?!”

“Tiên Quân?!”

Âm thanh ngoài của khiến Tuyết Thanh Trần lý trí thanh tỉnh vài phần, tiếng cảnh báo của hệ thống chấn động khiến đầu óc hắn kịch liệt đau nhức, Tuyết Thanh Trần hai tay chống mặt đất, mồ hôi từng giọt nóng rơi xuống mặt, gấp rút thở hổn hển.

[ Đủ rồi, đừng kêu nữa, ta đã buông hắn ra. ]

[ Thỉnh ký chủ nghiêm túc đi theo phát triển của kịch bản, nam chủ bây giờ chưa tới lúc chết.]