Chương 1: Thành hôn

Ngày hôm đó, chiếc kiệu hoa nhỏ theo đoàn tiến vào phủ Ứng Thiên. Giờ là giữa tháng 9, hoa quế nở rộ khắp thành, hương thơm ngào ngạt lan tỏa. Thanh Thương ngồi ở trong kiệu, ngửi thấy hương quế xuyên qua khăn voan đỏ. Mùi này cũng thật ngọt ngào, chỉ là không mềm mại tựa sương mù như ở Cô Tô, còn có vẻ nồng hơn một chút.

Nàng lén lút vén một góc màn nhỏ, nhìn thấy nắng thu rực rỡ, toàn thân không kìm được khó chịu, sáng chói đến lóa cả mắt. Lúc này nàng mới phát hiện trời đã quá trưa.

Trên bầu trời có một đàn chim đang bay.

Những con chim này sẽ không quay đầu lại, khiến người ta đột nhiên cảm thấy xa cách, sau đó lại cảm thấy xấu hổ.

Trong lòng Thanh Thương bỗng vô cớ nổi lên một tia áy náy. Nàng hạ màn xuống, liền nghĩ về nguyên nhân diễn ra mối hôn sự này.

Hơn ba đời nhà họ Ngô đều làm quan lớn, tằng tổ phụ của Thanh Thương từng làm đến chức Tham Chính(1), ngồi trên cao nhiều năm, phong quang vô hạn. Tổ phụ thì đã từng đảm nhiệm chức Lại Bộ Thượng Thư(2), môn đệ khắp nơi, đến tuổi già mới từ quan. Nhưng khi truyền lại đời cha nàng, ông lại trở thành một người bừa bãi, cả ngày chỉ chơi đùa với mai rùa, không đυ.ng đến công việc, dần dần liền khuynh gia bại sản.

(1): Chức quan to có quyền tham dự vào các việc chính sự quan trọng.

(2): Lại bộ Thượng thư là một chức quan trong các triều đại phong kiến Trung Quốc, đứng đầu Lại bộ.

Cuối cùng, chỉ còn có một nữ nhi là Thanh Thương nàng.

Kể từ đó, Ngô gia mang danh là thế gia , nhưng bên trong lại là cái vỏ rỗng tuếch, vô duyên vô cớ khiến cho người đời chế nhạo nhiều năm.

Lúc phủ Vệ Quốc Công gửi thư, Thanh Thương vừa tròn mười sáu tuổi.

Nương nàng tức giận đến rơi nước mắt trên bàn ăn, oán giận nói với cha nàng: "Nếu như chàng biết tranh giành, sớm dốc sức mà trọng chấn môn hộ, nhà chúng ta làm sao mà dễ bị ức hϊếp như vậy? Chỉ một phong thư, họ đã muốn mang nữ nhi của chúng ta đi. Ta và chàng là phụ mẫu mà cũng không dám nói một lời nào."

Mối hôn sự này là do tổ phụ của Thanh Thương khi còn là Lại bộ Thượng thư đã cùng lão Quốc Công Gia định ra ở phủ Ứng Thiên. Hai người từ nhỏ làm thơ kết bạn, đặc biệt hớp ý, thân thiết như ruột thịt. Khi Ngô Thượng Thư trở về nhà, lão Quốc Công Gia nghe nói sắp có tiểu hài tử, liền nhớ đến tiểu tòng tử ở nhà, ông lập tức ra quyết định - nếu Ngô gia sinh nữ nhi sẽ kết nhân duyên.

Mối hôn sự này ban đầu cũng không tệ, nhưng hiện tại Ngô gia sa sút, phủ Quốc Công vẫn theo lời hứa xưa mà kết mối nhân duyên. Chẳng qua vừa rồi bọn họ phái người tới đưa thư, cũng nghe nói Lão phu nhân trong phủ bệnh nặng, chỉ muốn vội vàng tiến hành hôn sự, đối với Thanh Thương chẳng có phần quan tâm.

Cứ gả đi như vậy, liệu có thể an ổn mà sống không?

Mắng cha nàng xong, nương nàng đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy bàn tay Thanh Thương cầm đũa, bà không khỏi xót xa, lấy khăn tay lau nước mắt nói: “Lúc trước cùng con nói, cầm đũa càng cao sau này sẽ gả càng xa. Lúc đó chỉ là nói đùa, ai ngờ bây giờ lại trở thành sự thật."

Lại đứng lên, ôm Thanh Thương vào lòng, khóc đến như sắp vỡ vụn tim, run rẩy nói: “Đều là lỗi của nương, nếu sinh con ra là nam nhân, sẽ không phải trải qua kiếp nạn này, tất cả đều là lỗi của nương..."