Chương 1

Edit: Uyển Nhi

Màn vải màu trắng.

Hoa cúc màu trắng.

Rất nhiều đàn ông mặc tây trang màu đen không tiếng động tiến đến linh đường thuần trắng như màu trắng của tuyết, như từng tràng u linh khiến kẻ khác ớn lạnh.

Hơn mười người đàn ông cao lớn vẻ mặt trang nghiêm, động tác chỉnh tề hướng về phía hai bên khom người chào thật sâu, lấy quy cách cao nhất trong bang nghênh đón thiên thần trong lòng bọn họ —— chậm rãi đi vào linh đường, người đàn ông cao to cứng rắn làm cho người ta không nhịn được mà ngừng thở.

Đôi đồng tử đen sẫm sâu không thấy đáy, sắc mặt u ám lãnh liệt. Hai môi mím chặt cùng mái tóc đen phía sau được chải chuốt gọn gàng hiển lộ quả quyết kiên nghị không thể nghi ngờ của đàn ông.

Trầm Quan Kiều, hội trưởngVân Dật Hội.

Vân Dật Hội, một danh xưng nghe có vẻ phong nhã như thế, nhưng lại ngoài dự đoán là bang xã hội đen lớn nhất châu Á khiến người nghe đến liền khϊếp đảm.

"Lão đại mời." Đàn em bang hội Tiểu Châu phụ trách tiếp đãi kinh sợ đưa một nén nhang.

Trầm Quan Kiều ánh mắt trang nghiêm tiếp lấy nhang, hai mắt khép lại, hành lễ như nghi thư.

Từng cử động của anh đều ung dung rộng lượng, tràn ngập phong phạm vương giả.

Tang gia môn quỳ trên mặt đất nhìn đến mắt không chớp, sau một hồi bình tĩnh trở lại, cuối cùng người ngoài nhắc nhở mới vội vã hồi lễ.

Lễ xong, Tiểu Châu lấy ngữ khí cực kì kính sợ khom người nói, "Lão đại, mời ngồi bên này."

"Không cần." Trầm Quan Kiều lông mày có chút cau lại, "Hạ đường chủ đâu?"

Xem sắc mặt lão đại trầm xuống, Tiểu Châu tim đập liên hồi, "Báo cáo lão đại, mẫu thân đường chủ quá thế, cha kế của hắn đau đớn cho tang thê, bi thương quá độ, thể lực không thể chống đỡ, Hạ đường chủ vừa dìu hắn trở về phòng nghỉ ngơi."

Trở về phòng? Trầm Quan Kiều tinh quang trong mắt lóa lên.

"Ở nơi nào?"

"A?" Tiểu Châu ngây ngẩn cả người, cái gì ở nơi nào?

"Đồ đần, lão đại muốn đi thăm Hạ đường chủ, còn không biết?"

"Ác ác, lão đại, tiểu nhân mang ngài đi."

"Không cần, tôi muốn tự mình đi an ủi Hạ đường chủ. Tất cả các cậu đều lui ra, ai cũng không được đến quấy nhiễu, nghe rõ chưa?"

"Vâng, lão đại." Mọi người đồng thanh đáp lại.

Woa, xem ra tin đồn là sự thật, lão đại cùng đường chủ chúng ta quả nhiên có...

Tiểu Châu trong lòng đập bịch bịch.

Trầm Quan Kiều mới vừa đến gần cửa phòng chính phía sau lầu hai, một trận âm thanh rêи ɾỉ trầm thấp lập tức truyền vào lỗ tai.

"Thụy Thụy, không nên..."

"Cha, thư giãn đi, lúc này sẽ không có người lên đến đâu..."

"Không được... Không thể... A a..."

"Cha thật là, nói không được vì cái gì trong miệng ta còn trướng lớn như thế..."

"Không phải... Thụy Thụy —— cầu con đừng tiếp tục nữa —— hôm nay không được... Thật sự không được... Hôm nay hôm nay là... Là..."

"Hôm nay là cái gì ta cũng mặc kệ... Cha không cần có cảm giác tội lỗi... Người đàn bà kia đã chết rồi thì không còn quan hệ gì nữa... Cha còn có ta a... Thư giãn... Nào, nhanh cho ta đi, cha..."

"A a —— không nên không nên —— trời ạ —— miệng nhả ra —— Thụy Thụy —— "

"Đừng uh uh —— "

Theo một tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, hết thảy đều trở về bình tĩnh...

Trầm Quan Kiều tại ngoài cửa vì không thể tiếp tục nghe nữa mà thán một hơi. "Vũ Thụy, cậu ra đây."

"Vâng, hội trưởng." Trong câu trả lời của Hạ Vũ Thụy không có một tia bị kinh hoảng vì chuyện bất luân bị phá vỡ, lộ ra tương đối trấn tĩnh.

"Trời ạ, là ông chủ của con, Thụy Thụy, cha đi giải thích với ngài ấy..."

"Không cần, cha cái gì cũng không cần lo lắng, ngoan ngoãn ngủ một mình, ta đi ra ngoài một chút, đợi nói xong sẽ trở về với cha." Thanh âm của anh chàng vô cùng mềm nhẹ.

Không tới chốc lát, theo cửa phòng đi ra, một chàng trai tuấn nhã diện mạo thanh tú xuất hiện ở trước mặt Trầm Quan Kiều.

Vẻ mặt cậu ta lãnh đạm hờ hững, dường như cái gì cũng chưa phát sinh, thực tại rất khó cho cậu ta cùng con người quyến rũ vừa mới lớn mật phóng đãng trong phòng là một.

Nhưng biết rõ tính cách hai mặt và bí mật từ đáy lòng của cậu, Trầm Quan Kiều cũng sẽ không dễ bị lường gạt như thế."Hôm nay là ngày gì, cậu cũng quá tùy tiện rồi."

"Hội trưởng giáo huấn phải." Hạ Vũ Thụy cười nhạt một tiếng, "Bất quá gia phụ mới vừa ngủ, hội trưởng có thể di giá đến thư phòng kế bên tiếp tục giáo huấn?"

"Hừ." Trầm Quan Kiều hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu quay đầu đi.

Hạ Vũ Thụy quyến luyến không rời mà quay đầu nhìn người đàn ông trên giường liếc mắt một cái, nhẹ nhàng tắt đèn rồi đóng cửa.

"Nếu như vừa rồi người đến không phải tôi, mà là người khác, cậu biết sẽ có hậu quả gì không?" Ngồi trên ghế dựa lớn trong thư phòng, Trầm Quan Kiều trầm giọng hỏi.

"Xin lỗi." Hạ Vũ Thụy cúi đầu xuống có chút khom người, ngữ khí lộ ra vô cùng thành khẩn nhưng lão đại quan sát trên khuôn mặt cậu lại không hề có chút ý hối lỗi.

"Thân là đường chủ của Vân Dật Hội, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, hình tượng đoan chính, làm cho người ngoài không thể dị nghị, vốn là điều kiện cơ bản nhất, cậu phải biết không cần tôi tiếp tục nhiều lời."

"Tổn hại đến hình tượng của bang ta vốn là thuộc hạ không đúng. Nói ra cũng là tôi quá đắc ý mà quên mất, bất quá thật vất vả đợi được người đàn bà kia chết, lão đại, anh cho phép tôi ăn mừng nho nhỏ một chút đi."

"Ăn mừng? Dù sao người sinh cậu cũng là mẹ cậu, sao có thể làm càn như thế?"

"Tôi không có mẹ, chỉ có cha." Hạ Vũ Thụy lạnh giọng nói.

"Giỏi!" Trầm Quan Kiều hướng bàn vỗ một cái, "Cậu nếu như thật xem ông ta là cha, sẽ không làm ra chuyện vi nghịch thiên luân như thế, tôi khổ cực khuyên cậu nhiều năm như thế, cậu chẳng những không hoàn toàn tỉnh ngộ, còn càng hãm càng sâu, lẽ nào cậu không sợ sự tình bị bại lộ, thân bại danh liệt sao?"

Trầm Quan Kiều trong mắt lãnh quang như điện, người xem đảm chiến kinh tâm.

Nhưng Hạ Vũ Thụy chỉ cười nhạt, thong thả đáp, "Lão đại cả đời cho tới bây giờ, trong lòng chỉ có Vân Dật Hội, chờ lão đại thật rõ ràng thế nào là yêu một người, khi đó hỏi tôi vấn đề này cũng không muộn... Bất quá tôi tin tưởng chờ người kia quay lại, ngày này cũng sẽ không xa."

Hạ Vũ Thụy để lại hai câu nói cực nhẹ, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười quỷ quyệt.

"Cậu nói cái gì?" Trầm Quan Kiều lông mày có chút chau lại.

"Ách, không có gì, chỉ là muốn báo cáo lão đại một tin tức tốt."

"Nói."

"Có tin tức Hoắc thiếu gia rồi."

"Thật sự?"

Hạ Vũ Thụy chứng kiến trong mắt lão đại lóe qua một tia ngạc nhiên, nhưng một hồi liền trở về bình tĩnh, khiến cậu muốn nhìn kịch hay mà có điểm thất vọng nho nhỏ.

Dù sao thiên chi kiêu tử Hoắc thiếu gia —— Hoắc Phi, con trai duy nhất của bang chủ tiền nhậm, em trai duy nhất của người vợ đã mất của lão đại, đã mất tích ba năm rồi.

Tổ chức Vân Dật Hội khổng lồ như thế xuất động mọi nhân lực tìm cũng không có tin tức gì, cậu vốn cho rằng khi nghe thiên đại hảo tin tức này, ít nhất sẽ thấy được lão đại biểu hiện ra một tia mừng rỡ.

Đi, cậu hoài nghi không biết trên đời này lão đại đã từng mở lòng cười qua chưa, hay trong đầu anh vĩnh viễn chỉ có chuyện bang hội.

Hoắc Phi, tôi mặc dù ghét cậu, nhưng không khỏi đồng tình cậu. Cậu tự cầu phúc đi, hừ.

"Báo cáo lão đại, Hoắc thiếu gia sáng sớm hôm nay chủ động liên lạc tôi, cậu ấy nói ngày mai sẽ về nước."

"Cậu ta chơi trò du hí rồi lẩn trốn cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi? Hừ, Hạ đường chủ, cậu ngày mai tự mình đi tiếp cậu ta, lần này phải không tổn một cọng tóc mà bắt cậu ta đến trước mặt tôi."

"Vâng. Lão đại, anh có phải không thể chờ đợi muốn gặp cậu ấy rồi? Không nghĩ đến băng sơn thiết hán của chúng ta cũng sẽ quan tâm người khác a." Hạ Vũ Thụy nói móc.

"Câm mồm! Cậu nói đông tây lộn xộn cái gì. Hoắc Phi mặc dù cứng đầu khó thay đổi thói phóng túng, nhưng dù sao tôi cũng là anh rể cậu ta, cha cùng chị gái cậu ta đã quá thế, là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của cậu ta, tôi quan tâm là phải thôi. Cậu ta không trở về còn chưa tính, chỉ cần trở về, tôi liền sẽ nghĩa vô phản cố (làm ơn mà không cần hồi đáp) mà chiếu cố cậu ta. Tôi biết cậu cùng cậu ta không hợp, nhưng lần này cậu phải nghe theo —— trông coi cậu ta. Cậu ta mà biến mất không tung tích nữa, tôi sẽ hỏi tội cậu."

"Yên tâm, lần này tôi sẽ cầm chổi đuổi theo không cho cậu ấy đi."

"Ách? Nói cái gì?" Trầm Quan Kiều khẽ nhíu mày.

"Thiên cơ không thể tiết lộ. Lão đại, anh hãy rửa mắt chờ xem, người xưng thần cơ diệu tính Hạ Vũ Thụy lần này có thể nói sai không."

"Được, tôi đây sẽ rửa mắt chờ xem."

Sân bay quốc tế thành phố T.

Chờ đợi máy bay theo lịch trình đáp xuống.

Hạ Vũ Thụy dẫn đầu một đám người tại sân bay đợi đã lâu, chỉ thấy tất cả hành khách trên cùng máy bay đều đã đi ra rồi, nhưng vẫn không thấy tung ảnh của Hoắc Phi.

Đáng chết, tên chết tiệt này nếu dám chuồn đi trước mắt ta, bổn đường chủ tuyệt đối cho cậu đẹp mắt.

"Tiểu Châu, đi hỏi chuyện thế nào." Hạ Vũ Thụy không hài lòng nói.

"Vâng, đường chủ."

Tiểu Châu bước nhanh về phía trước, ngăn một vị tiếp viên hàng không mỹ lệ.

"Này, cô nàng xinh đẹp." Tiểu Châu vuốt vuốt đầu tóc, bày ra nửa tư thái tự cho rằng chết người nhất.

"Tiên sinh, có chuyện gì không?" Tiếp viên hàng không nhìn tên vô lại trước mắt lạnh lùng hỏi.

"Vốn là như vậy, không biết các cô có ấn tượng với một vị hành khách? Cậu ấy luôn luôn ngồi hàng ghế thương nhân. Ách, cậu ấy họ Hoắc."

"Ý anh là Hoắc tiên sinh phải không?" Thanh âm của tiếp viên hàng không có một tia mừng rỡ.

"Phải phải, cô còn nhớ kỹ cậu ấy chứ?"

"Đương nhiên nhớ kỹ rồi. Ai có thể quên Hoắc tiên sinh được." Tiếp viên hàng không trên khuôn mặt nổi lên một tia ráng hồng.

A, mị lực của Hoắc thiếu gia chúng ta đương nhiên thắng a. Cô nàng cao ngạo như thế cũng vì thiếu gia mà sắc mặt ửng hồng.

"Vậy cậu ấy hiện tại ở nơi nào cô biết không?"

"Hoắc tiên sinh đối với thu thập máy bay mô hình rất có hứng thú, tôi nghe cơ trưởng chúng ta muốn mời Hoắc tiên sinh đến sảnh VIP tham quan một máy bay mô hình không còn sản xuất nữa."

Hạ Vũ Thụy ở một bên nghe rồi không khỏi cười lạnh.

Máy bay mô hình? Gì, chết cười, tôi thấy tên này thu thập mô hình "kê kê" (cái ấy ấy) thì còn tạm được.

Tiểu Châu nghe ngóng vị trí của sảnh VIP, lập tức lại đây hướng Đường chủ báo cáo.

Hạ Vũ Thụy trầm ngâm chốc lát, "Ừm, vì không quấy nhiễu nhã hứng của Hoắc thiếu gia, một mình tôi đi nghênh đón cậu ấy là được. Các cậu lên xe chờ trước."

"Vâng, Đường chủ."

Hạ Vũ Thụy đi nhanh về phía trước, trong lòng nguyền rủa Hoắc Phi vô số lần.

Mẹ nó, kể cả ngồi máy bay cũng có thể tham quan cả sân bay, Hoắc Phi, tên nhóc không tiết tháo cậu! Bớt làm một lần kê kê của cậu sẽ bị chín phải không?

Thật sự không đổi được thói xấu! Ba năm rồi, kể cả một điểm phát triển cũng không có, đáng bị ông trời làm cho cậu không chiếm được người đàn ông cậu muốn, hừ.

Hạ Vũ Thụy tràn đầy bệnh thích sạch sẽ phải sắm vai nhân vật "bắt gian" hết sức phiền toái, vốn cậu đã hết sức nổi lửa, vừa đi đến cửa sảnh VIP đã bị một vị đại hán lực lưỡng ngăn trở bên ngoài, càng lại nổi trận lôi đình.

"Tránh ra."

"Thiếu gia có chỉ thị, loại người nhàn tạp không cho phép đi vào." Đại hán lực lưỡng không ngần ngại nói.

"Ngươi đi cho thiếu gia các ngươi biết, tôi là người mà anh rể cậu ta phái tới, có dũng khí không gặp tôi, hậu quả tự chịu."

"Xin hỏi phải là Hạ đường chủ?"

"Hừ, đúng."

"Thiếu gia có dặn, nếu như là Hạ đường chủ thì có thể đi vào, mời." Đội vệ sĩ mở cửa.

Hạ Vũ Thụy thực sự đang phi thường không muốn đi vào, nếu phải chứng kiến khuôn mặt tục tĩu sẽ làm cho cậu nôn ba ngày. Nhưng nghĩ đến lão đại còn đang đợi cậu mang tên nhóc chết tiệt này trở về, Hạ Vũ Thụy cũng chỉ thật nhẫn nại hít thở nhẹ mà đi vào...

"Lâu không gặp, Hạ đường chủ." Một tiếng nói từ tính trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.

Chàng trai bộ dạng lười nhác ngồi trên ghế sô pha, tứ chi thon dài, ngũ quan tuấn đĩnh phi phàm.

Cậu ta hai mắt khép hờ, trên khuôn mặt cười như không cười, chứa đầy mị lực phóng đãng phóng túng. Cùng anh rể biết giữ nghiêm lệ, nói năng thận trọng của cậu, thật là người của hai thế giới.

"Lâu không gặp, Hoắc thiếu gia." Hạ Vũ Thụy mạnh mẽ nhịn xuống không chấp, thản nhiên ứng nói.

Không trung đầy khí tức XXOO, người đàn ông kiện tráng một nửa người trên mặc chế phục cơ trưởng, nhưng quần lại bị kéo xuống đến đùi, hai mắt thất thần mà xụi lơ trên mặt đất, một bộ hình dạng vừa bị hung hăng giày vò.

"Xem ra thưởng thức của Hoắc thiếu gia từ trước kia đến hiện tại cũng không thay đổi a, loại hình ngươi chọn thượng cũng vẫn tương tự như người chúng ta quen thuộc. Bất quá nếu như muốn người đàn ông kia như cái người trước mắt cho Hoắc thiếu gia áp bức xếp đặt, ta xem trừ phi trời đất nghịch chuyển, nếu không đời này không thể nào nhìn thấy, ôi." Hạ Vũ Thụy cố ý dùng ngữ khí đồng tình nói.

"Hạ đường chủ lần này nói sai rồi. Khi cậu đang yêu một người nào đó, thì sẽ không quan tâm là đang thượng hay đang hạ, cậu lẽ nào không phải là ví dụ tốt nhất sao, ha ha..."

"Hoắc Phi."

"Thế nào, Hạ đường chủ, xấu hổ rồi? Yên tâm, bổn thiếu gia sao cười anh, lần này trở về, tôi còn có rất nhiều chỗ tốt muốn học tập anh đây, nhưng đến lúc đó đừng có keo kiệt mà không chỉ cho." Hoắc Phi láu lỉnh mà nháy mắt mấy cái.

"Hừ, muốn bị thượng cũng phải hỏi cái người đồng ý thượng cậu. Tôi sợ đến lúc đó dù có người cởi hết quần áo chờ trên giường, cũng chờ không thấy người a, ha." Hạ Vũ Thụy lập tức thống khoái ban phản kích.

"Này sẽ không lao nhọc Hạ đường chủ quan tâm." Hoắc Phi cười nhạt, "Bổn thiếu gia tự có diệu kế."

"Sớm biết cậu lần này trở về không có lòng tốt rồi. Hoắc thiếu gia, tôi đây liền rửa mắt chờ xem. Mời." Hạ Vũ Thụy cố tình cung kính mà đưa tay.

Hoắc Phi thong thả ưu nhã mà đứng lên, cũng không thèm nhìn tới "vật thay thế" trên mặt đất một cái, xoay người nhanh rời đi.

Hoàn chương 1