Chương 1

Thời gian trôi qua nhanh như 1 con gió. Sự lạnh giá, rét buốt đến ê ẩm đã không còn nữa để nhường chỗ cho tiết trời hiền hoà của mùa xuân.

Tình yêu vốn dĩ không thể đong đến bằng thời gian, càng ko thể đong đếm bằng vật chất. Tình yêu chính là tcam xuất phát một cách tự nhiên nhất.... Là một thứ tình cảm mãnh liệt khó nói thành lời........

--------------------

Tại cửa hàng váy cưới Flames xa hoa đắt đỏ nhất nhì của thành phố, có một cặp trai tài gái sắc khiến ai nấy đều trầm trồ không khỏi ngưỡng mộ. Người con gái mang 1 vẻ đẹp hoàn hảo như pha lê, lấp lánh xinh đẹp không ai dám chạm vào. Người con trai cao ráo, đĩnh đạc mang chút thần thái lạnh lùng.

2 nữ nhân viên cửa hàng mừng như vớ được vàng bởi họ biết khách hàng ngày hôm nay chính là Lục Vũ Thần- người thừa kế khối tài sản khủng lồ của tập đoàn Lục thị. Ánh mắt của Lục Vũ Thần dịu dàng hướng về người con gái bên cạnh:" Băng Băng, em hãy ra chọn váy cưới mà mình thích nhất rồi thử cho anh ngắm đi. Vợ của anh phải là cô dâu xinh đẹp nhất!". Hạ Băng nghe vậy thẹn thùng xấu hổ, đánh yêu vào vai Lục Vũ Thần:" Hứ, đã cưới nhau đâu mà gọi vợ ngọt thế!". Lục Vũ Thần cười, véo nhẹ vào má Hạ Băng 1 cách cưng chiều:" Sớm hay muộn cũng sẽ là vợ anh!". Hành động của 2 người đã sớm khiến cho toàn bộ nhân viên cửa hàng ghen tị, ai cũng mong ước được là cô dâu của Vũ Thần.

Tấm rèm từ từ được kéo ra 2 bên, Lục Vũ Thần cũng trông ngóng được nhìn thấy cô dâu. Tấm rèm mở ra, hình ảnh trước mắt anh là 1 cô gái như thiên thần giáng trần, thướt tha dịu dàng trong tà váy cưới trắng lộng lẫy, điểm nổi bật là những hạt kim cương được định trên phần tà váy xoè rộng như công chúa, phần trên được cúp ngực làm tôn lên vòng 1 đẫy đà của Hạ Băng, phần eo được bó chặt phô ra vòng eo thon gọn. Hạ Băng mặc đẹp đến mức bộ váy này sinh ra như thể dành riêng cho cô vậy. Lục Vũ Thần nhìn đến ngớ người. Băng Băng vốn đã xinh đẹp, giờ đây khoác lên mình bộ váy này lại càng tăng vẻ cuốn hút mê người. Hạ Băng ngại ngùng bởi Vũ Thần cứ nhìn chằm chằm:" Em mặc không đẹp hả mà anh cứ ngơ ngẩn thế kia?". Nghe Hạ Băng nói thì Lục Vũ Thần mới dần tỉnh táo lại:" Đẹp! Rất đẹp!".

----------------

Sau khi thử đồ xong thì 2 người cùng nhau đi ăn bữa trưa ở 1 nhà hàng Italia. Ăn xong bữa, Lục Vũ Thần dẫn cô đi xem nhà mới. Đây sẽ là căn nhà mà 2 người sẽ dọn về sau khi cưới. Căn biệt thự này có tên Hải Viện nằm trong khu sầm uất nổi tiếng của giới nhà giàu. Hạ Băng không khỏi sững sờ ngắm nhìn mọi thứ. Lục Vũ Thần từ đằng sau ôm eo Hạ Băng, vừa vén tóc vừa thủ thỉ vào tai cô:" Em muốn đi xem phòng tân hôn của 2 ta không, đảm bảo em sẽ thích!". Cô hồn nhiên trả lời:" Được".

Bước vào căn phòng ngủ xa hoa rộng lớn, Hạ Băng không nghĩ sẽ có 1 ngày cô được sống trong căn nhà rộng lớn như vậy. Mọi thứ cứ thế xảy ra nhanh chóng như 1 giấc mơ. Hạ Băng đang ngây ngẩn trong hạnh phục thì từ đằng sau, Lục Vũ Thần 2 tay nhấc bổng cô lên, bế cô lên giường rộng rãi, êm ái. Bàn tay Lục Vũ Thần uyển chuyển kéo khoá váy của Vũ Thần. Hạ Băng khẽ kêu:" Đừng anh! Không thể đợi đến đêm tân hôn được sao?". Lục Vũ Thần hơi mất hứng nhưng vẫn dịu dàng, say đắm nhìn Hạ Băng:" Đằng nào chuyện này cũng xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng!". 2 đôi môi chuẩn bị trao nhau nụ hôn thì tiếng chuông điện thoại vang lên. "Chết tiệt!", Lục Vũ Thần thầm kêu lên trong đầu. Nhấc máy lên liền nghe thấy giọng nói khẩn trương, là thư ký của Vũ Thần:" Tổng giám đốc, có chuyện không hay rồi, Tập đoàn ILI đang muốn tranh giành khu đất Khải Thịnh của chúng ta!". Lục Vũ Thần nhíu mày:" Được, tôi đến ngay." Hạ Băng cũng đoán được đây là chuyện quan trọng của công ty nên liền thúc giục Lục Vũ Thần:" Anh đi nhanh đi! Chuyện quan trọng không thể chậm trễ!". Vũ Thần xoa đầu cô:" Xin lỗi em! Anh sẽ bù sau nhé!".

Sau khi Vũ Thần rời đi, Hạ Băng quyết định sẽ đi siêu thị mua chút đồ ăn để chuẩn bị đồ ăn tối. Giờ này siêu thị khá đông. Sau khi chen chúc hơn 1 giờ đồng hồ thì cuối cùng cô đã mua được thức ăn. Bước ra khỏi cửa siêu thị, 1 luồng gió lạnh lướt qua khiến Hạ Băng rùng mình. Trên bầu trời là sương mù bao phủ, bầu trời đen kịt. Một lúc sau, từng hạt mưa lộp độp rơi xuống đường. Hạ Băng rối bời Vì thời tiết khá lạnh nên cô nghĩ trời sẽ ko mưa nên ko chuẩn bị ô để mang đi. Trời cứ ngày một to dần, cô thì để điện thoại ở nhà, mãi mà vẫn ko có taxi để bắt. Hạ Băng thầm thở dài, chán thật, ngày gì mà đen đủi quá. Cô quyết định vào siêu thị mua 1 cái ô. Hạ Băng sợ sẽ không kịp nấu bữa tối nên vội vàng vừa xách đồ, vừa cầm ô, vội vàng chạy qua đường. Trên đường, chỉ có 1 mình cô, quần áo chỗ ướt chỗ ráo. Lướt qua 1 nhà hàng sang trọng có bản nhạc du dương làm Hạ Băng bị thu hút, cô vô tình thấy 1 cảnh tượng khiến cô cứng đờ người, chiếc ô bị buông thõng bay trong gió, đồ ăn rơi lả tả trên đường. Khoé mắt cô đỏ hoe. Người cô run bần bật, không phải do lạnh mà do hình ảnh qua khung cửa kia .Nhìn qua tấm kính thủy tinh, là hình ảnh một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau. Người đó không phải ai khác chính là Lục Vũ Thần. Cô không thể nào lầm bởi cái áo sơ mi anh đang mặc là do chính cô mua. Còn người phụ nữ kia.....?