Chương 10 :Bị bắt

Lâm Liêm từ khi rời khỏi biệt thự vẫn luôn cảm thấy có gì đó bất an, ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ. Vì vậy, sau khi rời khỏi biệt thự, cô quay lại nơi làm việc bán thời gian xin nghỉ việc.

Vốn dĩ chỉ trả lương vào cuối tháng, nhưng cô làm việc rất chăm chỉ, không câu nệ nên cho dù chưa hết tháng cô vẫn được trả lương.Lâm Liêm lập tức nói:"Cảm ơn ông chủ."

"Đừng khách sáo, cứ giải quyết xong chuyện gia đình rồi quay lại."

" Vâng."

Lâm Liêm rất nhanh rời đi, trở về nhà bà cụ. Nhưng vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, đồ trong tay Lâm Liêm rơi xuống đất.

"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra! Buông tôi ra!"

Lâm Liêm bị lôi ra khỏi nhà ,bị ép lên xe.

Tần Hán nhìn cửa xe đang đóng chặt, đối với người trong điện thoại nói: "Người bắt được rồi, bây giờ làm gì tiếp theo!

" Mang người đến Hoàng Dạ. "

" Được ."

Tần Hán lên xe nói với tài xế: "Đi Hoàng Dạ."

Lâm Liêm chật vật nghe anh ta nói: "Anh là ai, anh muốn làm gì! ”

Cô không biết người này, cô không biết anh ta sẽ làm gì với cô.

Tần Hán quay lại nhìn cô, nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng không khỏi nhìn khuôn mặt của cô, "Nói thật, tôi không thấy cô xinh đẹp chỗ nào. So với chị Lưu Vũ thì quá khác biệt, hai người cứ như một trời một vực."

Anh ta vừa nói vừa chỉ lên trời, xuống đất.

"Tôi thực sự không hiểu Trạm Liêm Thời vì sao lại cưới cô còn để cô mang thai đứa con của anh ta ..."

Tần Hán lắc đầu quay sang nhìn cô.

Lâm Liêm sắc mặt tái nhợt, Trạm Liêm Thời….

“Anh là người do Trạm Liêm Thời phái tới?”

Tần Hàn cười tủm tỉm, “Trạm Liêm Thời”

“Cô nghĩ nhiều rồi.”

Lâm Liêm hoảng sợ, không phải Trạm Liêm Thời , vậy thì là ai?

Đúng rồi, Lưu Vũ, anh ta vừa mới nói Lưu Vũ!

“Anh được Lưu Vũ phái tới?”

Cô hỏi một cách chắc chắn, mặc dù cô không biết Lưu Vũ là ai.

Nhưng cô không hề đắc tội với người này, cô hy vọng người đó có thể buông tha cho cô.

Tần Hán không muốn nói với cô nữa, châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút.

Lâm Liêm trong lòng càng ngày càng sợ hãi, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy tới nơi mà cô không biết, bên cạnh cô ngồi hai bên trái phải người là hai đàn ông cao lớn hùng dũng , cô trốn không thoát được.

Cô nên làm gì?

Xe dừng trước Hoàng Dạ sau một giờ, khi trời đã nhá nhem tối.

Đêm đã buông xuống.

Khi cửa xe mở ra, Lâm Liêm nhìn thấy cơ hội lao nhanh ra ngoài. Nhưng cô đã bị một người đàn ông cao lớn bắt lại.

Lâm Liêm giãy dụa, " Tôi căn bản không biết Lưu Vũ mà các người nói là ai, tôi cũng không có đắc tội nàng. Anh buông tôi ra!"

Tần Hán mặc kệ cô kêu gào, sai người kéo cô vào.

Ngay sau đó, Lâm Liêm bị ném vào một hội trường với sàn lát đá cẩm thạch trắng.

Đèn mờ xung quanh sáng ngay lập tức. Cả hội trường sáng như ban ngày. Lâm Liêm nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Người, bàn ghế, quầy bar, khán đài, nhạc cụ, đủ thứ đồ uống đắt tiền chưa từng thấy. Và, ống thép. Nơi này cực kỳ sang trọng và cực kỳ đắt đỏ.

Không gian yên lặng, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

Lâm Liêm nằm trên mặt đất ôm bụng định lùi nhưng sau lưng có hai bức tường người, cô không thể lui.

Cô sợ hãi, kinh hoàng, nhưng cô cố gắng đứng dậy. Đừng sợ, con yêu, mẹ sẽ bảo vệ con, nhất định sẽ bảo vệ con!