Chương 12: Từ đầu đến cuối, cô chỉ là một con tốt

Lâm Liêm phản ứng cực nhanh lăn sang một bên, tránh được một đá này.

Triệu Khởi Vĩ kinh ngạc, sau đó nhìn Trạm Liêm Thời trên lầu hai, “Trạm tổng, vợ ngài thật sự không phải là một người mạnh mẽ bình thường.”

Anh ta nhìn Lâm Liêm nói , ánh mắt rũ xuống, “Nhưng không thành vấn đề, hôm nay tôi có thời gian chơi với cô. ”

Nói xong, anh ta sải bước về phía Lâm Liêm.

Lâm Liêm đứng dậy và lao về phía những người vây quanh cô. Cô chỉ có thể rời đi bằng cách đẩy họ ra.

Nhưng chẳng mấy chốc mái tóc của cô đã bị nắm lại. Triệu Khởi Vĩ ném cô xuống đất. Anh ta ném cô rất mạnh, Lâm Liêm ngã sõng soài trên nền đá cẩm thạch lạnh băng.

Khi ngã, cô lấy tay ôm chặt bụng. Nhưng ngay cả như vậy, lúc cô nằm trên mặt đất, bụng cô bắt đầu cảm thấy đau.

Con … Con của cô ...

Triệu Khởi Vĩ một chân giẫm lên người cô, "Cô cho rằng cô vẫn có thể bảo vệ được nó sao?

" Không thể đâu, trừ khi Trạm tổng của chúng ta mở lời vàng ngọc, nếu vậy thì tôi sẽ….a."

Lâm Liêm hung hăng ngồi dậy cắn vào chân anh ta.

Sắc mặt Triệu Khởi Vĩ tối sầm, ngay lập tức giơ chân đá vào bụng của Lâm Liêm

“Ư!”

Lâm Liêm cong người, máu từ hai chân cô chảy xuống.

Triệu Khởi Vĩ vén quần lên, trên chân trái có một hàng dấu răng đỏ tươi, máu từ vết răng chảy ra.

"Ha, không chỉ là hung dữ, mà còn hoang dã."

Tiếp đó, lại một cú đá khác đá thẳng vài bụng Lâm Liêm.

Lâm Liêm ôm chặt bụng, cơn đau từ bụng truyền đến toàn thân.

Đau, đau quá, giống như tan xương nát thịt vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn nhìn cô trên lầu hai, mở miệng nói," A Thời, đây là con của anh, đứa bé được 4 tháng đã thành hình…."

" Con đang động đậy trong bụng em, rất ngoan, rất nghe lời, trước giờ chưa từng cãi lời em.Con của chúng ta thật sự rất ngoan. Em cầu xin anh, hãy cứu con…."

" Anh có thể trừng phạt em thế nào cũng được, em chỉ xin anh hãy giữ lại con, cho dù em chết cũng được, A Thời…"

Trạm Liêm Thời lắc ly rượu đỏ cầm trong tay, rượu đỏ trong ly giống như lụa đỏ quấn lấy bàn tay thon thả và trắng nõn của anh. Bình thản đến mức dường như tất cả những gì vừa xảy ra với cô không liên quan gì đến anh.

Lâm Liêm rơi lệ. Cô biết rằng anh sẽ không quan tâm, nếu anh quan tâm, anh đã lên tiếng ngay từ đầu.

Tuy nhiên, cô vẫn hy vọng. Dù sao đây vẫn là con của anh, là máu thịt của anh.

"A Thời, em cầu xin anh, coi như vì niệm tình chúng ta là vợ chồng một năm, hãy cứu con của chúng ta, em cầu xin anh ..."

Lưu Vũ cau mày, nhìn Trạm Liêm Thời đối diện, đứng dậy nói "Triệu Khởi Vĩ. Đủ rồi. ”

Triệu Khởi Vĩ cuối cùng cũng dừng lại, dưới người Lâm Liễm đã xuất hiện một vũng máu, ngọn đèn pha lê chiếu vào thật chói mắt.

" Lưu Vũ, em nhân từ như vậy thật lạ."

Sắc mặt Lưu Vũ lạnh đi, " Chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào."

Nói xong quay người đi xuống lầu, nhấc máy gọi, “ Cậu tới đây ngay, đưa..."

Triệu Khởi Vĩ giật điện thoại trước khi cô nói xong.

“ Triệu Khởi Vĩ !” Lưu Vũ tức giận.

Triệu Khởi Vĩ cong môi, nhìn lên Trạm Liêm Thời ở tầng hai," Trạm tổng của chúng ta còn chưa lên tiếng, em thật thiếu kiên nhẫn?"

"Triệu Khởi Vĩ, tôi nói cho anh biết, đừng quá đáng!"

" Anh quá đáng ? Anh làm vậy chỉ để giúp em thôi. Ai mà không biết người Trạm tổng tâm tâm niệm niệm là em. Ngài ấy kết hôn với người phụ nữ này chỉ để em hồi tâm chuyển ý mà thôi. Nhưng bây giờ cô ta đang mang thai con của của Trạm tổng, nếu như không giải quyết ổn thỏa, sau này sẽ là uy hϊếp đối với Trạm tổng ? ”

“ Đúng không, Trạm tổng vĩ đại của chúng ta."

Lâm Liêm sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn đám người trên lầu hai.

Giờ phút này, mọi đau đớn của cô đều biến mất, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn lại người trong tầm mắt.

Trạm Liêm Thời anh ta nói có đúng không?

Em chỉ là con tốt để anh níu lại người anh yêu thôi sao?