Chương 13: Anh có từng yêu em?

Trạm Liêm Thời đứng dậy đi xuống cầu thang, đến bên cạnh Lưu Vũ, ôm lấy cô,"Đi thôi.” Từ đầu đến cuối không hề nhìn Lâm Liêm một lần.

Ánh mắt Lưu Vũ hiện lên vẻ vui mừng nhưng biểu tình lại thể hiện chút khó xử,"Hay là đưa cô ấy đến bệnh viện, dù gì cũng là vợ cũ của anh.”

“ Không cần.”

Trong nháy mắt niềm vui sướиɠ tràn ngập khuôn mặt Lưu Vũ, khóe miệng không nhịn được cong lên. Cô thực sự là người duy nhất trong trái tim anh.

Hai người xoay người rời đi.

Một giọng nói yếu ớt thoáng qua tai hai người họ. Rất nhỏ, rất nhẹ."Trạm Liêm Thời.”

Lưu Vũ dừng lại, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Lâm Liêm trên mặt đất. Tóc rối, khuôn mặt trắng nõn trong suốt, trên môi không có một tia máu. Nhưng đôi mắt của cô rất sáng và đẹp.

Cô nhìn Trạm Liêm Thời, nói: “Anh đã từng yêu em chưa? Dù chỉ một chút.”

Trạm Liêm Thời nhìn cô, hình dáng cô hoàn toàn phản chiếu trong đôi mắt đen của anh, đôi mắt đen láy của anh đã bị nhuộm thành màu đỏ.

“Chưa từng.”

Lâm Liêm gật đầu, chậm rãi buông bàn tay đang che bụng.

Câu trả lời mà cô biết từ lâu phải được chính anh nói ra cô mới cam tâm từ bỏ.

Quả nhiên trò chơi của người giàu, người nghèo chơi không nổi.

Lâm Liêm, mày thật đáng thương. Cái người một giây trước vẫn kiên cường mạnh mẽ, lúc này nằm trên mặt đất như một người chết, không động đậy.

Đôi mắt đen của Trạm Liêm Thời thoáng lay động, nhanh chóng đưa Lưu Vũ rời đi. Lưu Vũ cảm thấy rất hài lòng. Đêm nay là đêm thoải mái nhất của cô trong năm nay.

“ Liêm Thời, chúng ta đính hôn đi.”

“ Ừ.”

Triệu Khởi Vĩ nhìn người rời đi, đôi mắt híp lại, tràn ngập băng lãnh.

“ Ném đi.” Ván này, Trạm Liêm Thời thắng.

Lâm Liêm bị ném ra ngoài, trên người đầy máu không một ai quan tâm. Trong hộp đêm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lâm Liêm mở mắt, trên bầu trời đêm, những ngôi sao tỏa sáng, vầng trăng khuyết treo lơ lửng. Những ký ức trong một năm này lần lượt kéo về trong tâm trí cô, sau đó từng chút một bị xóa bỏ.

Trạm Liêm Thời, nếu có thể quay ngược thời gian, em hy vọng sẽ không gặp được anh.

Một chiếc ô tô trắng chạy trên đường xẹt qua, người ngồi ghế sau lên tiếng.” Chú Chung, dừng lại.”

“ Vâng, thiếu gia.” Chiếc xe phanh gấp, cửa xe mở ra, Hàn Tại Hành lập tức chạy đến.

“ Này cô, cô ơi.” Chú Chung đi tới,” Thiếu gia.”

“ Chú Chung, hình như cô ấy bị thương rất nặng, đưa cô ấy đến bệnh viện đã.”

Chú Chung nhìn ánh sáng lấp lánh trong Hoàng Dạ rồi nói,” Thiếu gia, chúng ta không nên để ý đến người này thì tốt hơn.”

Vẻ mặt của Hàn Tại Hành lập tức nghiêm túc,” Chú Chung, nếu tôi đã nhìn thấy, tôi nhất định phải cứu. Đi”

Nói xong bế Lâm Liêm lên xe.

Chú Chung thở dài, thiếu gia thật sự quá tốt bụng.

Xe rất nhanh chạy đến bệnh viện gần đó, Hàn Tại Hành nhanh chóng bế Lâm Liêm vào trong .Khi đặt cô lên giường, nhìn rõ khuôn mặt của cô, anh trợn tròn mắt.

“ Lâm Liêm….”