Chương 3 : Mẹ chồng

Buổi phỏng vấn thành công tốt đẹp. Lâm Liêm có vóc dáng cân đối, làn da đẹp ,tính tình dịu dàng, rất thích hợp với công việc bán hàng mỹ phẩm.

Cô làm việc trong tòa nhà Thịnh Thời , là trung tâm mua sắm lớn nhất ở Lâm Thành, mức tiêu dùng thuộc hàng trung cấp và cao cấp, lượng khách hàng mỗi ngày rất đông.

Lâm Liêm làm việc rất chăm chỉ. Cô luôn là người đầu tiên đến mỗi ngày và là người cuối cùng tan làm. Trong suốt thời gian làm việc, cô đã học về mỹ phẩm, ghi chép và xem cách các trợ lý cửa hàng khác bán hàng. Hiện tại, cô đang học cách bán hàng và cô chắc mình sẽ sớm quen thuộc với công việc trong vài ngày tới.

Người quản lý cửa hàng chú ý đến những nỗ lực của cô và rất hài lòng.

Vào một ngày, sau khi Lâm Liêm quảng bá thành công một sản phẩm và tiễn khách đi thì điện thoại đổ chuông.

Lâm Liêm nói với quản lý cửa hàng: “Quản lí, tôi đi nghe điện thoại một chút.”

Ông chủ rất thích những nhân viên siêng năng và năng động. tự nhiên đối xử với họ cũng rất thoải mái.

“Đi đi.”

Lâm Liêm cầm điện thoại đi tới phòng chứa đồ, khi nhìn thấy chữ “Mẹ chồng” hiển thị trên màn hình, nụ cười của cô đông cứng, trở nên căng thẳng.

Một năm trước, khi Trạm Liêm Thời muốn kết hôn với cô, hai vị trưởng lão nhà họ Trạm kiên quyết không đồng ý, nhưng dù hai người có kiên quyết như thế nào cũng không bằng sự cố chấp của Trạm Liêm Thời. Không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp, nhưng trong mắt hai vị trưởng lão, bà chưa bao giờ chấp nhận cô là con dâu, Trạm Liêm Thời cũng đặc biệt bênh vực cô, chưa bao giờ nói cô phải hiếu kính họ. Trong một năm này, ngoại trừ lần đầu tiên theo Trạm Liêm Thời đến gặp ba mẹ anh ấy, cô chưa từng gặp họ lại lần nào. Bây giờ, khi điện thoại của mẹ chồng cô gọi đến, Lâm Liêm không thể không căng thẳng.

“Mẹ.” Giọng nói của Lâm Liêm nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta dù muốn khó chịu cũng không thể.

“Tôi đang đợi cô ở nhà hàng Tây Nha bên cạnh, đến ngay đi.” Ngữ khí của mẹ chồng không vui, nhưng bà rất có trình độ ,không tức giận với cô ngay trên điện thoại.

Nhưng bà đã cúp máy ngay sau khi nói xong.

Lâm Liêm nhìn điện thoại, muốn gọi điện cho Trạm Liêm Thời để nói với anh về chuyện cô sắp đi gặp mẹ anh ấy.

Nhưng nghĩ đến quan hệ hiện giờ giữa hai người, Lâm Liêm liền cất điện thoại vào túi, đi ra ngoài xin phép quản lý.

Mười phút sau, Lâm Liêm đến nhà hàng bên cạnh, người phục vụ dẫn cô đến một tầng khác.

Trên tầng này không có ai khác ngoài mẹ chồng cô-Hàn Lâm.

Lâm Liêm bước tới, khẽ gọi: “Mẹ.”

Hàn Lâm nhìn cô, quét ánh mắt từ đỉnh đầu đến chân cô ,nhíu chặt mày, “Cô quên mất thân phận của mình rồi sao.”

Bà có chuyện đến đây, nhân tiện bà cũng muốn gặp con trai, nhưng chưa kịp đi gặp thì đã thấy con dâu bán mỹ phẩm trong quầy mỹ phẩm.

Nhà họ Trạm từ khi nào thiếu tiền đến nỗi phải để con dâu ra ngoài làm công việc cấp thấp như vậy? Càng nghĩ sắc mặt Hàn Lâm càng vô cùng khó coi.

Lâm Liêm không trả lời bà ngay, mà nhìn bà một cách ngạc nhiên. Hàn Lâm dường như vẫn chưa biết việc cô đã ly hôn với Trạm Liêm Thời.

Hàn Lâm thấy cô không lên tiếng, sắc mặt trở nên tối sầm, “Cô có nghe tôi nói không?”

Đúng là gia đình thấp kém, sinh ra một đứa vô giáo dục như vậy.

Lâm Liêm phản ứng lại, nhanh chóng xua tay, "Mẹ, không phải, con ..."

Cô chưa kịp nói xong đã bị Hàn Lâm cắt ngang lời nói, “Sao, tôi đã tận mắt chứng kiến, còn muốn tôi bắt tận tay thì cô mới chịu thừa nhận.”

“Lâm Liêm để tôi nói cho cô biết, nhà họ Trạm chúng tôi không thể mất mặt vì loại người như cô!"

Hàn Lâm vốn đã vô cùng tức giận. Bà rất bất mãn với đứa con dâu này, rất không biết điều, bà không hiểu sao Liêm Thời lại có thể yêu một người phụ nữ như vậy.

Hàn Lâm càng tức giận, đứng lên, " Cô ngay lập tức về nhà cho tôi, về sau không được phép làm những công việc như này, dành thời gian ở nhà làm vợ cho tốt, nếu không đừng trách tôi là mẹ chồng lại làm khó cô.”

Lâm Liêm nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng vội vàng." Mẹ, nghe con nói, mọi chuyện không như mẹ nghĩ. "

Bây giờ cô chắc chắn là mẹ chồng cô không biết chuyện ly hôn giữa cô và Trạm Liêm Thời, nhưng cô đã ký vào thỏa thuận ly hôn, và bây giờ mẹ chồng cô ở đây ,cô không cần phải giấu giếm.

Thế nhưng , Hàn Lâm lại cho rằng cô muốn ngụy biện, không nghe lời cô nói, xách túi rời đi.

Lâm Liêm đuổi theo, không may đυ.ng phải một người phục vụ khi cô chạy xuống cầu thang.

Người phục vụ đang bưng đồ ăn liền bị cô đâm trúng, đồ ăn trên tay anh ta rơi vãi trên mặt đất, cả trên người cô.

Một mùi tanh nồng xộc vào mũi, bụng Lâm Liêm lập tức cuộn trào, cô không kìm được che miệng nôn mửa ngay tại chỗ.

Hàn Lâm nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn thì thấy Lâm Liêm đang che miệng nôn thốc nôn tháo.

Bà nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đi qua, "Lâm Liêm!"