Chương 4 : Mang thai

Lâm Liêm được đưa đến khoa sản của bệnh viện và ngay sau đó đã có kết quả, cô đã mang thai được sáu tuần, một tháng rưỡi.

Mẹ chồng cầm lấy bảng kiểm tra, khuôn mặt tươi như hoa nở nụ cười.

Lâm Liêm đầu óc trống rỗng.

Mang thai ...

Làm sao cô có thể có thai …

Mỗi lần làm chuyện đó, anh ấy đều đeo bαo ©αo sυ, làm sao cô có thể mang thai trong hoàn cảnh như bây giờ.

Trái tim Lâm Liêm run lên, không dám tin nhưng cũng không tránh khỏi kích động.

Cô và con của anh ...

Hàn Lâm nhanh chóng gọi điện báo tin cho bố chồng, họ vô cùng vui mừng.

Trái tim Lâm Liêm thắt lại khi nhìn thấy bộ dạng phấn khích của bà.

Mang thai sau khi ly hôn, đứa trẻ này là của ai?

Của cô ấy, của Liêm Thời hay là ... phá thai?

Bàn tay cô nắm chặt lại. Cô không thể thừa nhận rằng mình đang mang thai.

Lâm Liêm lập tức nói: “Mẹ, con không có thai!”

Hàn Lâm lập tức nhìn cô như đồ ngốc, bây giờ bà không còn gì để nói với cô con dâu này, cầm điện thoại ra ngoài. Bà muốn gọi cho Liêm Thời, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, không thể liên lạc được với con trai. Khi Lâm Liêm nhìn thấy mẹ chồng đi ra ngoài, cô biết sẽ rất rắc rối nếu bây giờ không nói cho bà biết chuyện cô và Liêm Thời đã ly hôn.

“Mẹ , con và Liêm Thời đã ly hôn, con không thể mang thai!”

Hàn Lâm khựng lại, “ Cô nói cái gì?”

......

Khách sạn Grand Hyatt, California, Hoa Kỳ.

Phó Thành sau khi nghe điện thoại của Hàn Lâm ngay lập tức đến khách sạn tìm Liêm Thời. Anh là thư ký trưởng của Trạm Tổng.

Cánh cửa mở ra, Lưu Vũ mặc một chiếc váy lụa gợi cảm xuất hiện ở cửa.

Phó Thành cúi đầu, “Cô Lưu.” Lưu Vũ nhìn anh nói: “Vào đi, anh ấy đang trong phòng thay đồ.”

“Vâng.”

Lưu Vũ biết rằng một người phụ nữ thông minh sẽ không gây chuyện vô cớ.

Phó Thành trực tiếp đi vào phòng thay đồ, Trạm Liêm Thời đang đứng trước gương cài cúc áo sơ mi.

Ngũ quan tinh xảo của người đàn ông này có thể được coi là kiệt tác tuyệt vời nhất mà Chúa tạo thành. Khuôn mặt tỉ lệ vàng khiến anh ta trông như một viên ngọc bích hoàn hảo. Đôi mắt sâu thẳm như dải ngân hà rộng lớn, đôi khi khó đoán khiến người ta không thể lường trước được.

Trạm Liêm Thời lăn lộn trên thương trường đã lâu, từ trong ra ngoài đều toát lên phong thái của một người đàn ông trưởng thành, hơi thở của một người thành đạt, đầy cuốn hút như một báu vật vô giá.

“ Có chuyện gì.”

Phó Thành, "Phu nhân đang mang thai.”

Đôi tay đang cài khuy áo dừng lại, bầu không khí xung quanh thay đổi. Ngay cả Lưu Vũ đang dựa vào cửa cầm ly rượu cũng sửng sốt.

Một phút sau, Phó Thành rời đi. Lưu Vũ cong miệng nhìn Trạm Liêm Thời chế giễu. "Mang thai? Trạm Liêm Thời, anh nghĩ sao?" Trạm Liêm Thời cầm lấy áo khoác mặc vào, giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước “Tai nạn.”

Lưu Vũ ném ly rượu xuống đất, “Tai nạn? Tôi hôn Triệu Khởi Vĩ, anh liền chia tay với tôi, tùy tiện tìm một người phụ nữ khác kết hôn, bây giờ làm cho người ta mang thai, anh coi Lưu Vũ tôi là gì.”

Niềm kiêu hãnh của cô không thể bị chà đạp như vậy. Đặc biệt là Trạm Liêm Thời.

Trạm Liêm Thời cuối cùng cũng nhìn cô, đôi mắt dao động, có một tia ấm áp hiếm thấy, “ Tôi đã cho cô một cơ hội."

Lưu Vũ mỉm cười, " Cho nên anh đang trả thù tôi.”

Trạm Liêm Thời quay người bước về phía cô, tia ấm áp trong nháy mắt trở nên lãnh đạm, “Tôi nói, là tai nạn.”

Lưu Vũ quay đầu đi, hai giây sau mới quay lại, vẻ tức giận trên mặt đã biến mất và khôi phục vẻ bình tĩnh. Cô mỉm cười tự tin, “ Tôi đã trả giá cho những sai lầm của mình. Anh giải quyết như thế nào, tôi sẽ không can thiệp, nhưng nhớ một điều, Lưu Vũ tôi , không có anh vẫn sống tốt.”