Chương 7: Bỏ trốn

Cùng ngày Lâm Liêm được Hàn Lâm đưa tới bệnh viện tư nhân ở đế đô, quản lí nghiêm ngặt và tỉ mỉ.

Bốn y tá và hai bác sĩ vây quanh , thăm khám kĩ lưỡng cho cô. Cô giống như một cái máy bị điều khiển.

Màn đêm buông xuống.

Lâm Liêm dựa người vào giường bệnh, sờ bụng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

Mười tháng, không, hơn tám tháng, đứa trẻ sẽ này sẽ chào đời. Cô sẽ không bao giờ gặp lại con nữa. Đây có phải là những gì cô muốn?

Lâm Liêm mơ thấy ác mộng, cô thấy mình đứng trước mặt Trạm Liêm Thời.Anh nói,"Lâm Liêm, em có biết hậu quả của sự ngu dốt không?" Kết quả là, cô bị cưỡng bức đưa vào phòng mổ, bác sĩ đeo găng tay, cầm dao mổ đâm vào bụng cô.

"Đừng."

Lâm Liêm sợ hãi bật dậy hét lên.

Y tá trực đêm ngay lập tức đi tới, "Phu nhân."

Lâm Liêm vẫn còn ám ảnh trong cơn ác mộng, đẩy y tá ra, “Đừng chạm vào tôi!”

Cô lùi lại, sợ hãi nhìn y tá và nói: “Cô không được đυ.ng vào con tôi!”

Nhìn bộ dạng của cô. Y tá vội vàng bấm chuông đầu giường.

Lâm Liêm nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

Cô muốn thoát khỏi nơi khủng khϊếp này nhưng khi chạy đến cửa, mở cửa ra nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, cô liền khựng lại.

Bình tĩnh. Những gì vừa xảy ra là một giấc mơ, không có thật.Hiện tại mới là sự thật.

Thế nhưng, nếu cô vẫn ở lại đây, thì giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật.

Cô không thể ở lại đây.

Cô phải rời đi.

Mang con đi!

Bác sĩ đến khám cho cô và rời đi sau khi xác nhận rằng cô không sao, để lại một y tá trong khoa trông nom cô.

Lâm Liêm nhìn y tá nói: “Cô có thể đưa tôi ra ngoài đi dạo được không?”

Y tá nghi ngờ nhìn cô.

Lâm Liêm nói, "Tôi gặp ác mộng , rất khó chịu. Tôi muốn ra ngoài đi dạo. Chỉ ở dưới lầu thôi, không đi ra ngoài." Y tá nghĩ đến tâm trạng cô lúc nãy và nói, "Được rồi, nhưng cô không thể đi quá lâu. Bây giờ cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. "

" Được, cám ơn. "

Ngay sau đó y tá đưa cô xuống lầu, Lâm Liêm nắm lấy góc quần áo, bình tĩnh nhìn xung quanh.

Hai người đi con đường phía trước, đến dưới một cây đa lớn, Lâm Liêm đột nhiên che kín bụng.

Cô y tá lập tức đỡ cô, "Phu nhân, ngài sao vậy?"

"Bụng tôi đau, á, đau quá ..."

"Sao lại vậy? Đây ..."

Y tá cũng hoảng sợ nhìn xung quanh.

Lâm Liêm vội nói: “Mau đi gọi bác sĩ!”

“Được, tôi đi ngay, cô đứng đây đừng đi đâu.”

“Đau quá… con tôi… con tôi. ... "

Cô đau đớn cúi xuống, y tá không dám chậm trễ chạy vào bệnh viện. Lâm Liêm thấy cô chạy vào bệnh viện ngay lập tức cởϊ áσ khoác, lật ngược chiếc áo len đang mặc bên trong, buộc lại tóc dài, nhanh chóng bước ra ngoài.

Lúc Lâm Liêm sắp ra khỏi bệnh viện, cô y tá đưa bác sĩ tới gốc cây đa lớn,Lâm Liêm đã không còn ở đấy.

Lâm Liêm chạy ra khỏi bệnh viện, cô vừa chạy vừa nhìn đường, rẽ vào một con hẻm.Cô phải đến nơi không có sự giám sát, mới có thể mang con đi.

Lúc này, bệnh viện rất lộn xộn, tất cả mọi người đều đang tìm kiếm Lâm Liêm.

Ngay cả Hàn Lâm cũng đến."Một nữ nhân cũng không trông nổi, các ngươi đều là phế vật."

Các bác sĩ và y tá đều sợ, cúi đầu chịu mắng

Hàn Lâm chỉ vào họ tức giận nói:"Còn đứng đây làm gì? Tìm người cho tôi! Có phải lật tung cái bệnh viện này cũng phải tìm thấy người cho tôi."

"Vâng, thưa phu nhân."

Chốc lát sau tất cả bác sĩ và y tá đều rời đi.Hàn Lâm vẫn đứng đó, ánh mắt tức giận.

Lâm Liêm, tốt nhất đừng để tôi tìm thấy cô!

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi hạng sang đỗ bên ngoài bệnh viện.

Trạm Liêm Thời xuống xe.