Chương 9: Chúng ta đã từng gặp nhau đúng không

Mang bánh ngọt đến, cô đi tìm người đàn ông nhờ cô mua. "Thưa ngài, bánh ngọt đến rồi" Người đàn ông cầm ly rượu trong tay, cẩn thận nhìn cô, mái tóc dài được búi sau đầu gọn gàng nhưng vì bận rộn mà vài sợi tóc rủ xuống sau đầu. Không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da ửng đỏ vì nắng, đôi mắt to và sáng.

Cô mặc một cái áo phông cổ tròn rộng thùng thình, quần bò ống rộng, giày vải, quả thật chẳng thấy chỗ nào đẹp.

Để nói chỗ nào khác biệt, đó là sự mới mẻ. Mới mẻ chỗ nào? Đương nhiên là một người phụ nữ đáng thương.

“ Được, tôi rất vừa ý, cô ở đây chờ tôi.” Hắn đi gọi Tần Hàn.

Người phụ nữ mà bạn mình thích, đương nhiên phải tặng cho hắn.

Lâm Liêm không biết người đàn ông yêu cầu cô đợi gì nhưng cô tự hỏi liệu có phải anh ta thấy cô phục vụ tốt muốn boa tiền nên kêu cô đứng đợi.

Người đàn ông đi tới trước mặt Tần Hàn, chỉ vào Lâm Liêm đang đứng một bên: “Này, Cô gái mà anh thích.”

Tần Hán vừa nãy nghĩ mãi không ra liền không nghĩ nữa, bây giờ anh ta đang ôm hôn một người mẫu nhỏ trong lòng.

Tần Hán nghe xong lập tức buông ra người mẫu nhỏ nhìn qua.

Nhưng Lâm Liêm không có nhìn qua đây, hắn chỉ có thể thấy nửa gương mặt cô ấy.

Tần Hán lập tức bước tới.

Người mẫu nhỏ bất mãn hét lên, “ Tần thiếu!” Cô đang muốn đuổi theo thì bị người đàn ông chặn lại, “ Này, tiểu yêu tinh, Tần thiếu của cô có hứng thú với cô gái kia rồi, ở lại với tôi thì sao.”

Cô người mẫu nhỏ quay người sang, “Nguyệt Nguyệt đương nhiên đồng ý.”

Hai người tán tỉnh nhau, Tần Hán đến bên Lâm Liêm nhìn kĩ.

Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt Lâm Liêm khiến cô giật mình, “Anh…”

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”Tần Hán ngắt lời cô, nhìn Lâm Liêm dò hỏi.

Lâm Liêm lập tức lắc đầu, “Thưa ngài, chúng ta chưa từng gặp qua.” Người trước mặt cao gầy, tướng mạo không mấy nổi bật, nhưng lại giống một người giàu có.

Ngoại trừ Trạm Liêm Thời, cô không biết ai trong số những người giàu có.

Lâm Liêm nói xong liền cúi đầu xuống, “Thưa ngài, tôi vẫn còn bận, tôi đi trước,”

Cô nhìn thấy trong góc bữa tiệc có những cặp đôi nam nữ đang hôn nhau táo bạo, có những người như muốn khiêu da^ʍ trực tiếp. Đây không phải chỗ tốt, cô phải nhanh chóng rời đi. Lâm Liêm nói xong quay người bước đi.

Tần Hán nhìn cô rời đi, khi cô bước vào nơi có ánh nắng, hắn vỗ tay một tiếng, “ A, nhớ rồi.”

Mọi người xung quanh đều nhìn hắn kinh ngạc, mà Tần Hán đã lấy điện thoại di động ra, chạy ra ngoài.

Vào lúc này, trong phòng trang điểm của studio. Lưu Vũ ngồi trên ghế uống ly nước chanh.

Có một người đàn ông đang dựa vào bàn trang điểm bên cạnh, mặc áo sơ mi đen, cúc áo sơ mi được mở đến hàng thứ tư,vẻ mặt thản nhiên và tự phụ. Người đàn ông khóe miệng nhếch lên, hai chân trùng xuống, toàn thân toát ra tà khí.

“Vũ Vũ, là một người bạn tốt, anh rất lo lắng cho em.”

Lưu Vũ trang điểm tinh tế và mặc một chiếc váy mẫu mới nhất của O’dell. Cô là người mẫu, nhà thiết kế và là con cưng của ngành thời trang. Mười phút sau, cô phải lên sàn catwalk.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ giật, lạnh lùng nhìn chằm chằm , “Anh ở đây, ngược lại mới khiến tôi lo lắng.”

“ Vì Trạm Liêm Thời?” Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lưu Vũ chế nhạo, "Triệu Khởi Vĩ, tôi nhớ là đã nói hết những gì nên nói rồi. Nếu anh còn cứ lượn lờ trước mặt tôi nữa thì chúng ta làm bạn cũng không thể.”

Nói xong, cô xoay người rời đi. .

Triệu Khởi Vĩ nhìn theo bóng lưng duyên dáng của cô, khóe miệng cong lên ý cười, “Vũ Vũ, anh đến đây với tư cách là một người bạn để nhắc nhở em rằng người phụ nữ đó đã bỏ trốn cùng đứa con của người đàn ông mà em thích. Đừng quên, bọn họ đã ở bên nhau một năm, đã sớm làm rất nhiều thứ mà em và Trạm Liêm Thời không thể làm."

“Rất có thể là Trạm Liêm Thời cố tình để cô ta trốn đi, nếu không với thủ đoạn và quan hệ của hắn, làm sao có thể một người phụ nữ cũng không tìm được.”

Lưu Vũ nắm chặt tay bên hông.

Triệu Khởi Vĩ đi tới, đứng bên cạnh cô, cúi người, ghé vào lỗ tai cô nói: “Vũ Vũ, nam nhân ở bên nữ nhân, chuyện gì đến sẽ đến, em cứ từ từ cân nhắc.”

Triệu Khởi Vĩ rời đi, ánh mắt Lưu Vĩ mở to tức giận.

Sau khi biết người phụ nữ ấy có thai, tim cô như có gai, dù có thế nào cũng không thể rút ra được!

Triệu Khởi Vĩ lên xe, khởi động xe, điện thoại vang lên.

Nhấn Bluetooth, xoay vô lăng, "Alo."

"Đại ca, em là Tần Hán, hôm nay em nhìn thấy người phụ nữ đó!"

"Ai?"

"Vợ của Trạm Liêm Thời!"