Chương 1

Hôm nay là ngày chuyển chỗ ngồi, hàng cuối cùng – hàng loạt học tra, trong lòng mong đợi: Phải là cậu ấy, nhất định phải là cậu ấy.

Có một bóng đen chiếu lên người mình, học tra ngẩng đầu nhìn, là khuôn mặt tuấn tú của học bá, mặc dù hiện tại không có biểu cảm gì, nhưng vẫn đẹp trai đến nỗi học tra không muốn khép chân lại.

Học bá nhìn bạn cùng bàn nhỏ bé đang ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, vài tia nắng từ cửa sổ chiếu vào in lên mặt cậu, như thể có ánh sáng loé lên từ đôi mắt ấy.

Học bá ngồi xuống vị trí, lúc trước hắn toàn ngồi ở vị trí đầu, chỗ ngồi trong lớp được xếp theo thành tích, chỉ là lần này không biết vì sao, giáo viên đột nhiên gọi hắn vào văn phòng, hỏi có muốn ngồi ở hàng cuối không, khuyên hắn phụ đạo cho học tra ngồi cùng bàn, học bá không có ý kiến gì, hắn ngồi đâu cũng đều giống nhau.

Học tra rất vui vẻ, cậu muốn ngồi cùng bàn với học bá, không uổng công năn nỉ giáo viên, hơn nữa sẽ đảm bảo để học bá kèm cặp, nhất định sẽ đạt điểm cao kỳ thi tiếp theo.

Học tra đi học không thể tập trung được, bởi vì học bá ngồi bên cạnh, cậu liếc mắt nhìn sườn mặt của học bá, thật sự rất đẹp trai a, thật sự rất thích hắn nha.

Khi học tra lên trung học, cậu phát hiện ra tính hướng của mình không giống với những người khác, cũng không biết có phải cậu không có ba hay không, đặc biệt thích những nam sinh cao lớn hơn mình. Thỉnh thoảng, bạn cùng phòng xem phim người lớn, bọn họ nhìn diễn viên nữ, mà cậu chỉ nhìn diễn viên nam, lần đầu mộng tinh là vì mơ thấy mình bị nam sinh cao lớn đè dưới thân, sau mới biết được, cậu là thuần 0.

Học bá là giáo thảo* của trường học, lần đầu tiên học tra thấy hắn là vừa vào cấp ba, cậu bị đánh, ngã trên mặt đất, tay bị trầy xước, là học bá đỡ cậu đứng dậy, tuy rằng học bá không nói gì liền rời đi, chính mình cũng chưa kịp nói tiếng cảm ơn, nhưng hạt giống rung động đã nảy mầm.

*Giảo thảo chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.

Lúc cả lớp báo danh, học tra kinh hỉ phát hiện, học bá là bạn cùng lớp, cậu chạy tới nói lời cảm ơn, học bá ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, rõ ràng là không nhớ, học tra mất mát trở về chỗ ngồi của mình.

Từ đó về sau, học tra chỉ yên lặng chú ý người kia, ngày qua ngày, học tra càng lúc càng thích học bá, nhưng hai năm đi qua, hai người đã học đến năm thứ ba của cấp ba, thế nhưng vẫn chưa bao giờ nói chuyện, cậu không muốn cứ như vậy mà tốt nghiệp nên đã nói với giáo viên để học bá phụ đạo cho mình, cuối cùng thành công tiếp cận hắn.

Học bá đang học vẫn luôn cảm thấy có tầm mắt nhìn chằm chằm mình, giống như đến từ bạn cùng bàn. Kỳ thật hắn không có ấn tượng gì đối với người này, chỉ biết cậu ta luôn đứng cuối lớp, vóc dáng không cao không nhỏ, nói chuyện không to tiếng, là cái loại có giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, thực ra, nam sinh mà có giọng như vậy cũng không ổn nhưng không ngờ lại rất hợp với cậu ấy.

Học tra lén nhìn học bá nguyên một tiết, dẫn tới khi tan lớp, học bá muốn cậu giải bài tập vừa được giáo viên cho, cậu không làm được.

Học bá bất lực nhìn nếp nhăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của học tra, bộ dáng nhìn chằm chằm bài tập không làm được, liền biết nhất định không nghe giảng. Hắn đưa những bài tập đơn giản cho cậu làm, còn sai sót nhiều, trình độ cơ bản này nhìn chung cũng không tệ lắm, có nghĩa ngay từ cấp ba đã không học đàng hoàng.

Học tra nhìn học bá cau mày xem bài tập của mình, nội tâm thấp thỏm, làm sao bây giờ? Học bá có phải nghĩ mình quá ngu ngốc không muốn dạy cho mình nữa?

Bất quá, học tra suy nghĩ nhiều, học bá ngồi một hồi, đại khái biết được trình độ của cậu, nên bắt đầu dạy từ những kiến thức cơ bản.

“Cậu vẫn còn giữ sách năm thứ nhất không?”

“A? Ở… Ở.” Vì có đợt ôn tập nên sách năm đầu vẫn được giữ lại.

Học tra lấy ra một cuốn sách giáo khoa để hắn dạy lại từ đầu, vào những lần đầu tiên, học tra bị phân tâm vì đắm chìm trong trong giọng nói trầm ấm và từ tốn của học bá, dẫn tới không nghe gì, vài lần tiếp, học bá lạnh mặt, lúc cậu mất tập trung, nói: “Nếu cậu không muốn nghe tôi giảng, tôi có thể nhờ giáo viên chỉ cho cậu.”

“Tớ sẽ nghiêm túc nghe, nhất định nghiêm túc.”

Lúc này, học tra mới thành thật ngồi nghe, vất vả mới được tiếp xúc với học bá sao có thể bỏ được.

Trong năm thứ ba của cấp ba, để thuận tiện cho việc học, nhiều học sinh sẽ lựa chọn ngoại trú, đương nhiên học bá cũng vậy, đúng lúc ký túc của học tra còn thừa giường, cậu nghe được học bá muốn sống cùng, cao hứng thiếu chút nữa ngất đi.

Học tra ngồi trên giường, làm bộ lơ đãng nhìn lén học bá dọn hành lý, sửa sang đồ vật, cậu cảm thấy đây là cơ hội tốt để nói chuyện.

“Cái kia, cậu có muốn tớ giúp cậu không?”

“Không cần.” Học bá nhìn cánh tay nhỏ bé của cậu, cảm thấy cậu sao có thể dọn được đồ chứ?

Khoé miệng học tra lập tức sụp xuống, rũ mắt cúi đầu hướng giường mình, nếu trên người mà có lỗ tai với cái đuôi, nhất định cũng sẽ xịu xuống luôn.

Có lẽ sự mất mát của học tra quá rõ ràng, học bá mở miệng gọi cậu, “Cậu có thể giúp tôi phân loại mấy cuốn sách trên bàn.”

Học tra lập tức xoay người lại, mở đôi mắt to nhìn hắn, “Thật sao? Vậy tớ giúp cậu phân loại.” Học bá nhìn thân ảnh bận rộn của cậu, còn có đôi mắt sáng tràn đầy niềm vui, hắn cảm thấy bạn cùng bàn nhỏ nhắn rất đáng yêu, ý thức được mình đang nghĩ gì, khẽ cau mày, ai lại đi nói một nam sinh đáng yêu chứ?

Cuộc sống của hai người nơi ký túc xá như thế bắt đầu, trong lòng học tra nghĩ, vậy là ở chung rồi.

Học bá vẫn như cũ theo đúng kế hoạch đặt ra hằng ngày, từng chút một dạy những nền tảng cho cậu, học tra thật sự quá kém lại thường không tập trung, cho nên tiến độ rất chậm, nhưng hắn thấy cậu bạn cùng bạn có vẻ rất sợ hắn bảo sẽ đổi người kèm, vì vậy mỗi lúc cậu thất thần, học bá sẽ nói điều này, ngay lập tức đối phương sẽ nghiêm túc, cuối cùng có chút tiến bộ.

Mỗi ngày học tra nhìn thấy đối phương vừa làm bài lại phải dạy cậu, cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, sao lại ngu như vậy? Bài dễ cũng phải giảng vài lần, cậu nhìn sườn mặt học bá nghiêm túc làm bài, trong lòng đặt ra câu hỏi.

“Có phải tớ rất ngốc không? Bài dễ như vậy tớ cũng không biết làm.”

“Chẳng qua cậu có một nền tảng không tốt, nghiêm túc học sẽ giỏi hơn.” Học bá quay đầu nhìn học tra, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm.

“Có phải tớ làm chậm trễ việc học của cậu?”

“Cậu nghiêm túc học cho tốt là được.”

“Ừm, nhất định tớ sẽ học tốt.”

Nhìn thấy vẻ mặt rộng lượng của bạn cùng bàn nhỏ bé, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, khoé miệng khẽ cong lên, lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt vô cảm, tiếp tục làm bài tập.

Lần đầu tiên cậu thấy đối phương cười, xém choáng váng, hắn cười lên còn soái hơn lúc không cười, rất muốn nhìn thấy hắn cười lần nữa a.

Học bá rất thích vận động, cho nên thường xuyên chơi bóng rổ, trước kia học tra luôn giấu mình trong đám đông trộm xem, nhưng bởi vì quan hệ gần đây giữa hai người rất tốt, nên cậu quang minh chính đại tới xem hắn chơi bóng, đưa nước cho hắn, rất nhiều nữ sinh cũng đưa nước nhưng học bá chỉ lấy của mỗi mình, điều này khiến cậu rất cao hứng.

Học tra vẫn luôn cho rằng chính mình có thể giữ quan hệ tốt như vậy với hắn, chờ có cơ hội sẽ tỏ tình, nhưng khi thấy thư tình màu hồng nhạt trên bàn học bá, cậu chợt nhận ra một điều mình đã xem nhẹ, học bá là một thẳng nam.

Học bá là người đẹp trai, đương nhiên không thiếu nữ sinh thích, thư tình mỗi ngày một nhiều hơn, nhưng hắn chưa bao giờ để ý đến, ngay từ đầu cậu không biết học bá có phải gay hay không, cho đến khi có một nam sinh tỏ tình, học bá nhíu chặt mi, lui về sau một bước, lãnh đạm nói: “Tôi không thích con trai.”

Ngày đó cậu không biết mình rời đi như thế nào, học bá nhíu chặt mi, lùi về sau còn có câu nói lạnh nhạt “Không thích con trai”, khiến cậu cảm thấy khổ sở, trong lòng như bị thứ gì đó đánh vào, vừa buồn vừa nhức nhối.

Trước đây, cậu không dám tiếp cận học bá quá nhiều, cậu sợ chính mình muốn nhiều hơn nữa. Năm nay là năm cuối cùng, nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ đường ai nấy đi, có thể sẽ không bao giờ gặp mặt nữa, cậu không muốn như thế nên lựa chọn tiếp cận học bá. Quả nhiên, cậu bắt đầu trở nên tham lam, chỉ muốn hắn phụ đạo cho một mình cậu, muốn học bá chỉ lấy nước của cậu khi chơi bóng rổ, muốn học bá cười với mình, muốn nói chuyện với hắn, muốn cùng hắn ở bên nhau.

Chua xót trong lòng nổi lên cuồn cuộn, cậu như thế nào lại quên, học bá không thích con trai, bức thư tình kia là do giáo hoa* đưa, giáo thảo cùng giáo hoa, rất xứng đôi.

*Giáo hoa: hoa khôi trường.

Học tra bắt đầu nỗ lực học tập hơn, muốn chính mình tiến bộ, muốn cho khoảng cách chính mình và học bá không còn chênh lệch, nếu có thể, cậu muốn cùng hắn học chung một trường đại học

Thực mau, lại đến kỳ thi, nỗ lực của học tra không uổng phí, cuối cùng có tiến bộ lên 20 bậc, tuy rằng vẫn còn chênh lệch rất lớn với học bá, nhưng đó là một khởi đầu tốt.

Học tra cầm thành tích của mình, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn học bá, biểu tình tớ có tiến bộ, mau khen tớ đi.

Học bá nhìn, cảm thấy buồn cười, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, nói: “Rất tuyệt, lần sau tiếp tục nổ lực.”

Sau đó, hắn nhìn thấy mặt cậu đỏ lên, vành tai cũng ửng hồng, cặp mắt lộ lên vẻ kinh hỉ cùng thẹn thùng, học bá thu hồi tay, tự hỏi sao học tra lại có biểu tình như vậy.

Vốn dĩ chỉ muốn được khen ngợi, đột nhiên bị sờ đầu, trong lòng một trận ngọt ngào ngượng ngùng, kỳ thật cậu cảm giác học bá đối với mình và người khác không có giống nhau, học bá chưa bao giờ phụ đạo cậu giống như cách hắn chỉ mấy người khác, học tra thích ngủ nướng, mỗi buổi sáng hắn sẽ gọi cậu dậy rồi mua bữa sáng, học bá đối với người khác rất lãnh đạm, nhưng sẽ cười với cậu, ỏ trong lòng học bá, cậu không giống với những người khác phải không?

Học bá nhớ lại khoảng thời gian sống chung với học tra, đột nhiên phát hiện rằng học tra đối xử với hắn khác với mọi người, rõ ràng nhất chính là hay làm nũng, có lẽ cậu cũng không nhận thấy được chính mình, mỗi lần cùng học bá nói chuyện, biểu tình đều mang theo ý làm nũng, ngay từ đầu học tra tưởng tính cách cậu như thế, nhưng sau khi quan sát, cậu chỉ đối với mình hắn như vậy.