Chương 16

"Tay phải làm sao vậy?" Đinh Nhược Nhuận phái Đinh Nhược Thủy đi chăm sóc Đường Lan Thanh, còn mình ở trong phòng bếp làm cơm tối.

"Bị đứa nhỏ không hiểu chuyện dằn vặt, không có chuyện gì, sau này sẽ chú ý hơn."

Đinh Nhược Thủy tầng lông mày nhíu lại, khẩu khí đạm nhiên của Đường Lan Thanh làm đáy lòng nàng có chút không vui, nàng nhìn chằm chằm nữ tử ngồi trên bệ cửa sổ đờ ra, nhận ra được hình như nàng so với trước có gì đó thay đổi, Đinh Nhược Thủy dò hỏi "ngươi cùng nàng có chuyện gì sao?"

"Có thể đi" Đường Lan Thanh khẽ mỉm cười, tất cả hiện lên đều là tự giễu "yêu một người nhất định phải có được người đó sao?"

"Tại sao hỏi như vậy?" Đinh Nhược Thủy cau mày, không khỏi nghĩ tới nữ tử ôn hoà đang làm cơm trong bếp "khó nói."

"A- -" Đường Lan Thanh nghiêng đầu nhìn nàng một chút, lại tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên trong tròng mắt hoàn toàn nhìn không ra hoang mang "ngươi sẽ đem Nhược Nhuận tỷ kéo vào thế giới như vậy sao? Đồng tính?"

"Không có cái gì là kéo hay không kéo, nếu nàng đối với ta có tình, chúng ta liền cùng nhau. Nếu vô tình, ta bảo vệ nàng cả đời."

"Làm như vậy là tốt sao?" hơi ngưng lại, nàng đem mặt chôn vào trong đầu gối "nhưng ta không dám... Cũng không muốn."

Đinh Nhược Thủy trong nhất thời không biết nói cái gì, chỉ đành chờ nàng nói tiếp "Cẩn là một nữ hài tử tốt , ta nếu mang theo tình cảm như vậy đến gần nàng, chỉ có thể phá hủy nàng. Nàng có thể kết hôn, giúp chồng dạy con, trải qua cuộc sống bình thường, yên tĩnh. Nhưng Nhược Thủy a, ta khắc chế không được tình cảm của chính mình, càng muốn chạy trốn lại càng hãm sâu."

"Vậy liền ở cùng nhau, Nhược Nhuận nói với ta ngươi là cùng nàng trở về, nàng đối với ngươi như vậy, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?"

"Rõ ràng? Ta có thể rõ ràng cái gì a? Đường Lan Thanh vuốt mái tóc rối tung, nằm nhoài trên đầu gối đối diện cùng Đinh Nhược Thủy nói "ta đã cứu nàng, nàng quan tâm ta là hợp tình. Mỗi lần tay phải có chuyện nàng mới đi quan tâm ta, ngoại trừ lòng cảm kích, ngươi nói ta nên rõ ràng cái gì?"

Đinh Nhược Thủy há miệng muốn nói điều gì thì Đinh Nhược Nhuận đẩy cửa đi vào. Nàng nhìn thấy Đường Lan Thanh ngồi ở trên bệ cửa sổ thì nhanh chân tiến đến "đứa nhỏ ngốc, mau đi xuống, không sợ té ngã a."

"Ha hả" Đường Lan Thanh giống như người không liên quan, cười ngốc một tiếng, hình dạng âm u, bất lực đầy tử khí vừa nãy hoàn toàn không thấy chút nào "Nhược Nhuận tỷ."

"Ngươi cũng thật là, tại sao có thể để nàng ngồi ở đằng kia, rất nguy hiểm a." Đinh Nhược Nhuận quay đầu, trừng mắt nhìn Đinh Nhược Thủy đang ngồi một mình trên ghế salông, khẩu khí nhưng không mang theo nửa điểm ý vị trách cứ.

"A...đừng trách nàng, là ta muốn ngồi" Đường Lan Thanh đi lại ở trước mặt nàng, đầu cúi xuống, che dấu ánh mắt từ từ ảm đạm, âm lượng cũng nhỏ dần "làm vậy mới có thể tiếp xúc với thế giới này gần hơn, mới biết được thế giới có phải hay không chân thực..."

Đinh Nhược Nhuận không có hiểu được tầng hàm nghĩa trong lời nói của nàng, chẳng qua cảm thấy người ngồi bên bệ cửa sổ không khỏi có điểm quá sa sút, nàng ôm lấy thân thể đơn bạc của Đường Lan Thanh vào trong ngực, nhẹ nhàng đánh vào lưng của nàng "đứa nhỏ ngốc, chúng ta nếu không chân thực làm sao có thể ở trước mặt ngươi đây? Ngươi nha, trong đầu suy nghĩ lung ta lung tung, mau đóng gói ném bay chúng nó đi, hiện tại quan trọng nhất chính là xuống lầu ăn cơm, ba mẹ sắp về rồi.".

"Được" Đường Lan Thanh nhướng nhướng mày, vung lên nụ cười xán lạn hướng Đinh Nhược Thủy khıêυ khí©h, ôm Đinh Nhược Nhuận trở lại.

Đinh Nhược Thủy khoé miệng không khỏi giật giật mấy cái, đối với vẻ mặt muốn ăn đòn mười phần của nàng rất là bất đắc dĩ. Tiến đến vài bước, kéo dài khoảng cách hai người đang ôm nhau ra, Đinh Nhược Thủy đem tỷ tỷ chính mình đi ra ngoài, mặc kệ Đường Lan Thanh sống chết, chỉ nói một câu "ăn cơm."

Đinh Nhược Nhuận mỉm cười cưng chìu, cùng nàng mười ngón tay nắm lấy nhau, còn không quên quay đầu gọi người phía sau "Lan Thanh, tới dùng cơm."

"Được."

Tuy miệng đáp lời như thế, nhưng bước chân Đường Lan Thanh chưa dịch chuyển nửa phần, Mãi đến khúc quanh bóng dáng hai người họ dần biến mất, độ cong ở khoé miệng nàng mới rơi xuống, con ngươi nguyên bản linh động hiện tại trở nên vô cùng cô đơn.

Ta nên đối với ngươi làm sao bây giờ, Cẩn...

"Tiểu tử thúi, nhanh xuống ăn cơm" nghe được âm thanh ở dưới lầu truyền lên của Đinh Nhược Thủy, Đường Lan Thanh thu liễm tâm tình, điều chỉnh tốt vẻ mặt, sau đó đi bộ bước nhỏ xuống lầu.

Nàng vừa đi tới phòng khách thì cửa lớn liền bị đẩy ra, chỉ thấy một bóng người phong phong hoả hoả xông tới đứng lại trước mặt nàng, sau đó nghe được ở cửa âm thanh tức nổ phổi của Đinh phụ "ngươi gấp cái gì, Lan Thanh ở nhà chúng ta còn không nhìn thấy được sao?"

"Ây..." trầm ngâm một tiếng, Đường Lan Thanh giơ tay trái lên vung vung "này, a di~ đã lâu không gặp~"

"Ngươi không đau lòng không lẽ không cho ta đau lòng sao?" Đinh mẫu quay đầu lại quát lớn Đinh phụ một câu, sau đó vẻ mặt ôn hoà quay lại nói "tiểu bảo bối, quân huấn làm sao lại bị thương cánh tay, lại đây cho a di nhìn xem còn chỗ nào bị thương không..."

"Mẹ, bác sĩ nói hảo hảo tịnh dưỡng sẽ không lưu lại vết tích, ngươi trước hết cho nàng dùng cơm đã, đừng để bị đói." Đinh Nhược Nhuận thấy mẫu thân chính mình dáng dấp lo lắng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trình độ nàng sủng ái Đường Lan Thanh đều sắp đuổi kịp tỷ muội hai người các nàng rồi.

"Đúng đúng đúng, ăn cơm ăn cơm, xem ta cái này tính tình. Tiểu bảo bối, chúng ta đi ăn cơm." Dứt lời, Đinh mẫu dẫn Đường Lan Thanh đến vị trí nguyên bản là của Đinh Nhược Thủy ngồi xuống, đem Đinh Nhược Thủy đuổi tới chỗ ngồi bên cạnh Đinh Nhược Nhuận.

Lúc ăn cơm, Đinh phụ Đinh mẫu hết lòng quan tâm khiến Đường Lan Thanh trong tâm chảy qua một dòng nhiệt lưu, ấm áp như vậy chỉ có thể gặp không thể cầu, nàng đã từng quyến luyến có một gia đình ấm áp như vậy.

Đinh mẫu liền cơm của mình cũng không để ý tới, liên tục gắp đồ ăn cho Đường Lan Thanh, sau đó bởi vì Đường Lan Thanh luôn mãi khuyên bảo mới chịu cầm muỗi ăn cơm. Nguyên bản Đường Lan Thanh là vì để cho các nàng có thể hảo hảo ăn cơm, nhưng hiện tạo không biết làm sao cho phải với các món ăn đủ loại kiểu dáng, không thiếu thứ gì trong bát.

"Cũng còn may, ta không phải Đường Lan Thanh" Đinh Nhược Thủy thấy thế cười trên sự đau khổ của người khác, tới gần Đinh Nhược Nhuận thấp giọng nói "heo đều không phải nuôi như vậy sao..."

Đinh Nhược Nhuận tức giận trừng nàng một cái, cưng chìu nắm lấy cái mũi ưỡn lên của nàng "kỳ cục, nào có người nói cha mẹ như vậy."

Đinh Nhược Thủy nghịch ngợm le lưỡi một cái, làm nũng nói "tỷ, ta cũng muốn."

"Ngươi nha- -" Đinh Nhược Nhuận đối với cái muội muội bảo bối này vẫn luôn không có cách nào, trình độ sủng ái của chính mình đối với nàng đã không nói nên lời. Nàng gắp món Đinh Nhược Thủy thích ăn đưa vào trong bát nàng, thấy nàng thích ý, chính mình cũng không khỏi nở nụ cười.

Thoả mãn kỳ thực rất đơn giản...

Sau bữa cơm chiều, Đinh mẫu lôi kéo Đường Lan Thanh tỉ mỉ hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, mà Đường Lan Thanh chỉ chọn mấy câu không nặng không nhẹ trả lời, dù sao Vệ Tinh cũng chỉ là đứa trẻ, nàng cũng không muốn cùng nàng tính toán cái gì.

Nói chuyện kết thúc, Đinh mẫu giữ lại cái người mặt đang đỏ lên Đường Lan Thanh, nói muốn giúp nàng tắm rửa, Đinh Nhược Thủy tựa trong lòng ngực Đinh Nhược Nhuận cười đến vui sướиɠ, hoàn toàn là cười trên sự đau khổ của người khác.

Đinh mẫu trừng mắt với con gái nhỏ mình một chút "chưa trưởng thành hay sao mà suốt ngày kề cận Nhược Nhuận."

"Nàng là tỷ ta, ta không dính nàng thì dính ai, chẳng lẽ cùng ngươi cướp Lan Thanh? Hơn nữa tỷ sủng ta như vậy, ta muốn dính nàng cả đời, phải không tỷ?" Đinh Nhược Thủy nghiêng đầu nhìn ôn hoà nữ tử, hướng về trong lòng nàng làm nũng.

"Ngươi muốn dính bao lâu thì dính bấy lâu" cánh tay ôm trụ thân thể Đinh Nhược Thủy, phòng ngừa nàng rời đi, ngón tay Đinh Nhược Nhuận ôn nhu vỗ về tóc đen của người trong lòng.

Đường Lan Thanh không thể làm gì khác, chỉ có thể lặng lẽ nhìn trời, có lẽ chỉ có da mặt dày Đinh Nhược Thủy mới có thể dùng danh nghĩa tỷ muội trắng trợn sỗ sàng như vậy ăn đậu hũ. Có điều... Thật hâm mộ a...

Không thể không nói sau khi sống lại người nào đó bị bắt phải "ăn chay", nghĩ muốn mà không được, cho nên nàng ước ao a...

Đẩy cửa phòng tắm tiến lên nửa bước đi vào, Đường Lan Thanh tuy rằng vẫn có chút quẫn bách, thế nhưng nhìn Đinh mẫu thật tâm cẩn thận dáng vẻ cũng liền thả lỏng. Nàng mím môi nửa ngày mới nói ra lời nói chân thành cất giữ đã lâu "cảm ơn a di, những này ta sẽ ghi nhớ trong lòng."

Đinh mẫu hơi sững sờ, sau đó cười khẽ thành tiếng "đứa nhỏ ngốc, đây là nói cái gì a, a di còn đang lo lắng ngươi trách ta đường đột đâu. Nhưng không biết tại sao, từ lần đầu tiên cùng ngươi gặp mặt, a di liền rất vừa ý ngươi, trong lòng suy nghĩ hài tử tốt như vậy là nếu hài tử nhà ta thì thật tốt.

"A- - có thể làm hài tử nhà ngươi thật sự là phúc phận." Một gia đình tốt đẹp như vậy, Đường Lan Thanh muốn cầu cũng không được.

"Nếu như không ngại nhận ta làm mẹ nuôi như thế nào? Ta rất hi vọng có một đứa con gái như ngươi."

Đường Lan Thanh đứng sững sờ, không thể tin nhìn chằm chằm Đinh mẫu trước mặt không giống như đang nói đùa, trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, âm thanh không khỏi có chút nghẹn ngào "được... Cảm tạ a di..."

"Đứa nhỏ ngốc, còn gọi a di hửm" Đinh mẫu cưng chìu nhéo nhéo chóp mũi nàng trêu đùa.

"Mẹ..."

"Ai."

Một tiếng "mẹ" bao hàm không biết bao nhiêu tình cảm của Đường Lan Thanh. Nàng từ lúc sinh ra đến khi lớn lên chưa từng có cơ hội gọi danh xưng này, là Đinh gia ban cho nàng quyền lợi, cho nàng cơ hội hưởng thụ tình thân này. Kiên cường nhiều năm qua trong nháy mắt tan rã, trong lòng nàng tràn đầy ủy khuất, nhào vào trong lòng ngực Đinh mẫu hô lên xưng hô mà nàng chờ đợi đã rất lâu tiếng hô hoán liên tục xuyên thấu lòng người.

Tối nay ở A thị, màn đêm âm trầm, thế nhưng lại mỹ thấu lòng người.

( Trên giường trong phòng ngủ quân huấn, Đường Lan Thanh nhìn chằm chằm vào môi mỏng phía trên hồi lâu, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, động tình đem nữ tử trước mặt đặt dưới thân, trầm thấp khẽ gọi "Cẩn- -"

"Ngươi..." vẻ mặt kinh hoảng bên trong mang theo điểm ngượng ngùng hiện lên, Cố Hoài Cẩn điều chỉnh hô hấp, đeo lên mặt nạ "người khác chớ gần" nói "xuống!"

"Cẩn- -" Đường Lan Thanh cúi người, nụ hôn nóng bỏng rơi trên khuôn mặt Cố Hoài Cẩn, sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu lên ôn nhu nhìn nữ tử dưới thân, đầu ngón tay không bị băng vải gò bó vuốt nhẹ lên bờ môi nàng.

"Đường... Lan..." chữ cuối cùng của nàng từ từ giảm xuống bị mắc kẹt bên trong cổ họng, bàn tay nắm chặt ga trải giường bại lộ tâm tình căng thẳng của Cố Hoài Cẩn lúc này, đôi môi của Đường Lan Thanh càng lúc càng gần làm cho nàng không có khí lực đi né tránh, trái tim nhảy lên mạnh mẽ phảng phất như chờ mong điều gì...)

Lúc đôi môi chỉ còn cách nhau không tới nửa đoạn, Cố Hoài Cẩn thoáng chốc mở hai mắt ra, nhìn trần nhà quen thuộc, hô hấp trầm trọng...

Vì sao lại nằm mơ sự việc tiếp sau của buổi sáng hôm đó...

Nàng ngồi dậy cầm ly nước bên cạnh đầu giường uống cạn, nheo mắt nhìn chằm chằm vào gian phòng của người nào đó.

Xem ra ổ khoá cần phải thay lại, cũng nên trị một chút kẻ cầm đầu nào đó.