Chương 21

Sau khi phong ba trong game qua đi, Đường Lan Thanh cũng không còn chạm qua game nữa, nàng trừ ăn cơm rửa mặt ra, thời gian còn lại đều nằm lỳ trên giường. Cũng may Đinh gia phụ mẫu bởi vì công tác thường xuyên nên không có ở nhà. Nếu không, Đinh gia ắt hẳn sẽ nhấc lên một loạt phong ba mới.

Vui vẻ nhất vẫn là hai tỷ muội Đinh gia, thỉnh thoảng dính nhau tới mức Đường Lan Thanh cũng không đành lòng nhìn thẳng... Cũng may vừa đúng thời điểm khai giảng, Đường Lan Thanh không nói hai lời liền mang theo sách vở đi thẳng tới trường. Nếu còn ở lại, không biết nàng có thể hay không bị ngọt ngào của hai cái người này làm cho hàm răng đều rụng hết.

Giai đoạn chuyển biến sau khai giảng làm cho rất nhiều học sinh năm nhất hứng phấn vô cùng, bởi vì chuyện này có nghĩa là bọn họ sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, bước vào một lĩnh vực học tập mới. Đồng thời, các học trưởng học tỷ cũng hưng phấn không kém bọn họ, từng cái từng cái quan sát cẩn thận tới lui từng khuôn mặt mới, mong muốn tìm được tân sinh phù hợp với khẩu vị chính mình.

Tay trái Đường Lan Thanh gần như đã khỏi hẳn, chỉ có tay phải là vẫn còn phải băng bó, dù là vậy nhưng tạo hình của nàng vẫn dẫn tới nghị luận của người bên ngoài, dù sao cũng không thiếu người bát quái, vì lẽ đó cũng không ít ánh mắt thích xem trò vui đặt trên người nàng.

Khai giảng buổi sáng đại khái đều nghìn lần một điệu, đầu tiên sẽ do chủ nhiệm lớp phát biểu, sau đó phát sách vở, cuối cùng là tuỳ tiện cho học sinh tán gẫu. Đường Lan Thanh buồn bực, ngán ngẫm nằm nhoài trên bàn, nàng gần đây cũng không biết nguyên nhân gì mà cả người đều trở nên phờ phạc. Đồng học xung quanh cho rằng nàng bị thương, không thoải mái, nên cũng không ai đến quấy rầy nàng, hoàn cảnh thanh tịnh khiến nàng cũng vui vẻ.

"Ban truyền tin xin thông báo: Xin mời các ban đoàn bí thư chi bộ lập tức đến lầu một, đoàn ủy mở họp, mang theo giấy bút, bao quát học sinh năm nhất."

Bên trong loa phát thanh truyền đến một trận âm thanh nghe tương đối thư thích, Đường Lan Thanh trong lúc nhàn hạ đem âm thanh của cô nàng phát thanh ra so sánh cùng Cố Hoài Cẩn, a...âm thanh Cố Hoài Cẩn càng có thêm điểm khí thế, nghe ra không giống như làm bộ, vẫn là nữ vương nhà các nàng giọng nói êm tai. Nghĩ đi nghĩ lại, Đường Lan Thanh liền nghĩ tới một chút hình ảnh không thích hợp nhi đồng, trong đầu không tự chủ truyền đến âm thanh Cố Hoài Cẩn ở dưới thân nàng thở gấp gáp, ân, âm thanh này cũng dễ nghe...

Gò má không tự chủ mà nhiễm hồng, Đường Lan Thanh giật nhẹ cổ áo, thầm oán khí trời A thị, trời nóng như vậy, muốn làm cho nàng chết khô sao...

Đột nhiên, cái ghế nàng bị đồng học ở chỗ ngồi phía sau đẩy một cái, Đường Lan Thanh lấy lại tinh thần, không hiểu nhìn bốn phía, liền nghe được chủ nhiệm lớp phía trước nói "cái kia đồng học bị thương, ngươi đi họp đi."

Hơi sững sờ, Đường Lan Thanh thấy ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên người mình, nhỏ giọng thì thầm một câu "tại sao lại là ta a..."

Nhưng đâu biết một câu rõ ràng nói rất nhỏ lại bị chủ nhiệm lớp nghe được, chủ nhiệm lớp nhiệt tình vì nàng giải đáp "bởi vì chỉ có ngươi rảnh rỗi nhất."

Sau khi nghe xong, Đường Lan Thanh ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy đồng học trong lớp hầu như đều có chuyện bận, ví dụ như phát giấy, phát vở, làm báo biểu... Nhìn lại bản thân, so sánh ra quả thật nàng rảnh rỗi nhất.

"Ò" ngoài miệng đáp ứng một tiếng, Đường Lan Thanh lấy giấy bút đi thẳng xuống lầu đến văn phòng đoàn ủy. Con đường đi tới cái kia văn phòng, nàng là không thể quen thuộc hơn, lúc còn ở cao trung bao nhiêu thời gian đều là ở bên trong đoàn ủy bồi tiếp Cố Hoài Cẩn trôi qua...

Có lẽ là do chủ nhiệm lớp các nàng gọi trễ một chút, cho nên thời điểm Đường Lan Thanh đến, Cố Hoài Cẩn đã bắt đầu nội dung hội nghị, thấy nàng đi vào hơi sững sờ, sau đó lưu lại câu tiếp theo "ngươi đến trễ, lát nữa ở lại nghe lần nữa" liền nói tiếp vấn đề khi nãy.

Đường Lan Thanh còn đang lo lắng bởi vì không nghe khúc đầu, nếu trực tiếp nghe khúc giữa liền sẽ không tiếp thu nổi, hiện tại đơn giản, nếu đã bị lưu lại, nàng liền tìm một vị trí có bồn hoa che chắn, nằm trên bàn hội nghị nhắm mắt dưỡng thần.

Hội nghị nội dung đại khái liên quan chuyện thu phí đoàn cùng danh sách đoàn viên, thời điểm sắp kết thúc, Cố Hoài Cẩn làm như vô tình quét mắt nhìn nàng một chút, lạnh nhạt nói "bí thư chi bộ năm nhất liền do vị đồng học nằm úp kia làm đi, các ngươi thu dọn xong liền đưa cho nàng.

Dự cảm không tốt dâng lên, Đường Lan Thanh sâu kín mở hai mắt ra, đúng như dự đoán ánh mắt chung quanh đồng loạt khoá chặt trên người nàng, mà ở vị trí chủ tịch ngón tay Cố Hoài Cẩn chỉ chỉ nàng , Đường Lan Thanh xẹp miệng dưới, rất là đáng thương hỏi " tại sao là ta?"

"Người đến muộn nên làm thêm chút chuyện"

Một lý do vô cùng chính đáng khiến Đường Lan Thanh dở khóc dở cười, khai giảng ngày đầu tiên, nằm cũng trúng đạn, có ai so với nàng càng thảm không?

Sau khi hội nghị kết thúc, đồng học trong phòng dồn dập trở lại lớp, Đường Lan Thanh ngoan ngoãn nằm nhoài tại chỗ, mãi đến tận người đi hết, Diệp Hoan từ vị trí chủ tịch đi đến, xoa cái đầu không có ngẩng lên của nàng.

"Tiểu tử, tối qua ngủ không ngon sao? Dáng vẻ xem ra rất mệt." Diệp Hoan ngồi ở vị trí bên cạnh Đường Lan Thanh, quan tâm hỏi thăm tình hình của nàng.

"Cũng còn tốt" Đường Lan Thanh khôi phục lại trạng thái thiên lôi đánh cách mấy cũng bình tĩnh, phảng phất giống như chuyện gì cũng không liên quan tới nàng "nói nội dung hội nghị đi, nói xong ta còn phải về lớp."

Diệp Hoan cùng Cố Hoài Cẩn đối mắt, thấy con ngươi nàng né tránh, trong lòng thầm cân nhắc... Hai người

này— — sẽ không là còn đang giận dỗi đi...

"Tiểu tử ăn điểm tâm chưa?" Diệp Hoan hiển nhiên không muốn nhanh như vậy làm cho các nàng tách ra, lại đưa ra một câu nghi vấn.

"Đã ăn, Nhược Nhuận tỷ làm cho ta ăn bữa sáng rồi." Đường Lan Thanh thật lòng trả lời, nhìn điệu bộ này phỏng chừng trong thời gian ngắn đi không được, cho nên nàng đơn giản nằm lại trên bàn hội nghị một lần nữa.

Cố Hoài Cẩn cúi đầu thu dọn bao giấy tờ, thâm trầm ẩn trong hai mắt khiến người ta nhìn không thấu.

"Như vậy a, tiểu tử bồi học tỷ đi mua một chút đi, chúng ta còn chưa ăn điểm tâm..." Dứt lời, Diệp Hoan mang Đường Lan ra ngoài, lưu lại một mình Cố Hoài Cẩn ở trong văn phòng.

Thoáng đi xa một chút, nàng luôn mãi quay đầu xem phía sau, sau khi xác định Cố Hoài Cẩn không ở phía sau, liền nhỏ giọng hỏi Đường Lan Thanh "các ngươi là đang cãi nhau?"

"Không biết" Đường Lan Thanh một chút cũng không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ muốn mau chóng giải quyết xong rồi trở về lớp "học tỷ, nội dung họp khi nãy ngươi bao nhiêu nhớ đem nói lại cho ta một lần đi."

"..." nhìn dáng dấp của hai người xem ra mẫu thuẫn rất sâu, Diệp Hoan lắc đầu một cái "ta cũng không rõ ràng lắm, lát nữa để cho nàng nói cho ngươi đi."

Bữa sáng mua xong mang về, Cố Hoài Cẩn cũng đã xử lý xong phần công tác trong tay, đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

"Tiểu Cẩn, đến ăn chút điểm tâm đi, ngươi mấy ngày qua đều ăn rất ít." Diệp Hoan cầm bát cháo trong tay đặt trước mặt nàng, trong lòng có chút bận tâm việc ăn uống của nàng. Tức giận thì tức giận, nhưng nếu để ảnh hưởng tới sức khoẻ thì quá uổng phí rồi.

Đường Lan Thanh nghe Cố Hoài Cẩn gần đây ăn uống không tốt, theo bản năng liền đi đến trước mặt nàng, mở nắp hộp ra, cầm muỗng múc một miếng rồi nhẹ nhàng thổi, sau đó đưa tới bên mép Cố Hoài Cẩn "há mồm, a–––"

Diệp Hoan biết điều lui sang một bên không quấy rầy hai người bọn họ, vừa mới di chuyển được vài bước, liền thấy Cố Hoài Cẩn há mồm đem cháo bên mép nuốt vào, Diệp Hoan xoay lưng cười đến vô cùng vui vẻ.

Tiểu Cẩn a tiểu Cẩn, nếu nói giữa các nàng không có gì, đánh chết nàng cũng không tin... Ánh mắt của quần chúng luôn luôn sáng như tuyết...

"Có hay không quá nóng?" Đường Lan Thanh dáng dấp cẩn thận từng li từng tí, phảng phất giống như đang làm việc gì vô cùng hệ trọng "ăn chút cải bẹ."

Cải bẹ vừa đưa đến bên mép, Cố Hoài Cẩn liền ghét bỏ quay đầu sang một bên, lại nghe được khẩu khí hơi có chút bất đắc dĩ của Đường Lan Thanh "thật sự là...làm sao cái tật xấu không ăn cải bẹ vẫn không đổi được, nếu chỉ húp cháo như vậy sẽ không tốt."

"Ta thích vậy, ngươi quản ta được sao."

"Được, ta quản ngươi, há mồm a–––" Đường Lan Thanh cưng chìu cười cười, bản năng mà lập lại câu của nàng, hoàn toàn không biết hàm nghĩa ẩn sâu của câu nói này.

Một bên Diệp Hoan nhịn cười không ngớt, tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, quan sát bạn tốt ám muội ở khoảng cách gần như vậy, thật sự là không được không được, tội lỗi tội lỗi.

Cố Hoài Cẩn tàn nhẫn mà trừng Đường Lan Thanh một chút, trước đó còn đối với mình không thèm để ý, hiện tại lại cho mình ăn cơm. Không lẽ chỉ khi nào mình có chuyện nàng mới đáp lại hay sao. Hay là ngày đó nói quá nặng lời...

"Đây là chìa khoá, ngươi muốn đưa ai thì đưa, ta không đổi nữa."

Thông minh như Đường Lan Thanh rốt cuộc cũng hiểu ra ẩn ý trong câu nói của nàng. Cố Hoài Cẩn đổi ổ là bởi vì nàng đưa chìa khoá cho Đinh Nhược Nhuận đi...

Vì lẽ đó mới...ăn dấm chua...

Đường Lan Thanh ngẩng đầu cười híp mí nhận lấy xâu chìa khoá, rút ra một cái đưa cho Cố Hoài Cẩn "cho ngươi."

Hai con ngươi run rẩy, Cố Hoài Cẩn im lặng không lên tiếng, cầm lấy chìa khoá kéo túi để vào, bên trong con ngươi sương mù nhất thời tản ra không ít, tâm tình cũng theo đó mà tăng vụt.

"Chuyện trong game không phải ta làm" Đường Lan Thanh múc thêm một muỗng đưa tới mép nàng, nhẹ giọng nói "thế nhưng ta rất không vui khi ngươi khoanh tay đứng nhìn."

"Xin lỗi, sẽ không có lần sau." Cố Hoài Cẩn hiếm thấy xin lỗi, bởi vì nàng biết chính mình đối với Đường Lan Thanh có chút quá đáng, vì thế... sau này sẽ không như vậy nữa.

"Chúng ta không cãi nhau nữa có được hay không, rất khó chịu." Đường Lan Thanh hạ mắt xuống, chiến tranh lạnh nhiều ngày như vậy, nàng thật sự có chút chịu không nổi Cố Hoài Cẩn lạnh lùng. Lại nghĩ tới ý nghĩ rời xa nàng trước đó, Đường Lan Thanh âm thầm lắc đầu một cái, rất là bất đắc dĩ... "Rời đi" hoàn toàn là một ý nghĩ kỳ lạ.

"Được" Cố Hoài Cẩn gật đầu đáp ứng.

Con ngươi lập tức hiện ra quang mang, ngữ điệu Đường Lan Thanh càng trở nên ôn nhu "như vậy buổi trưa ngươi đút cho ta ăn cơm được không?"

"Đừng được voi đòi tiên" Cố Hoài Cẩn đuôi lông mày nhướng lên liếc nàng một cái.

"Ò..." thanh âm chậm chạp đáp lại, Đường Lan Thanh trên mặt hiện lên vô tận thất vọng.

"Chỉ cho phép lần này" Cố Hoài Cẩn thu tầm mắt lại, chẳng biết vì sao trong lòng có một loại không muốn nhìn thấy biểu tình thất vọng của nàng. Lần này nhượng bộ xem như là nhận lỗi đi, như vậy cũng tốt.

Cố Hoài Cẩn im lặng vì hành vi của chính mình lấy cớ.

"Ừ" Đường Lan Thanh tâm tình vui sướиɠ, thiếu điều muốn cong đuôi lên vẫy vẫy.

Hiểu lầm đã giải quyết, nữ vương dạy dỗ trung khuyển cố sự chính thức bắt đầu trình diễn.