Chương 30

"Náo nhiệt như vậy, không ngại huynh muội chúng ta chen một chân vào đi." Vệ Quân Thư dẫn Vệ Tinh cầm thức ăn ngồi vào chỗ bên trong bàn ăn của các nàng, hắn còn đặc biệt ngồi đối diện Cố Hoài Cẩn, trong lúc Cổ Đình Tây cùng Vệ Quân Thư ngồi xuống, Vệ Tinh ở bên cạnh quay người đối với hắn tươi cười ngọt ngào.

Nho nhỏ nhíu mày, Đường Lan Thanh cúi đầu ăn uống rất tự nhiên, cho dù trong lòng nàng không thích Vệ Quân Thư ngồi đối diện Cố Hoài Cẩn thì cũng không thể nói thẳng ra. Tay phải gián tiếp co giật vài lần, Đường Lan Thanh mặt trầm xuống, hậu di chứng này trong thời gian ngắn quả nhiên không thể tiêu trừ được.

Đường Lan Thanh đặt đôi đũa xuống, dùng tay trái cầm muỗng ăn, tay phải thì đặt ở trên đùi, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Thấy mọi người không có đáp lại bọn họ, Vệ Quân Thư tự tìm cho mình một cái bậc thang*** "căn tin mỗi ngày đều nhiều người như vậy, thật khó tìm chỗ."

***ý là kím lý do cho đỡ mang nhục

Hắn trong đáy lòng cười lạnh một tiếng, chờ hắn đem Cố Hoài Cẩn bắt tới tay, những người ở đây từng cái từng cái nhất định sẽ bị hắn đạp ở dưới chân. Vệ Quân Thư vẻ mặt ôn hoà hơi cúi người xuống, đối với Cổ Đình Tây nói "Cổ học trưởng, nghe nói ngươi đã được cử đi đại học A, chúc mừng a. Muội muội ta cũng là thể dục sinh năm nay, hy vọng ngươi có thể chiếu cố nhiều hơn."

Thời điểm bọn họ vừa ngồi xuống, Cổ Đình Tây liền nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, khi nãy Đường Lan Thanh còn rất ân cần cầm lấy đĩa rau, giờ khắc này lại hoàn toàn không nói gì, mà vị nữ sinh bên cạnh này nếu hắn nhớ không lầm thì thời điểm hắn cùng Đường Lan Thanh đánh cầu lần đầu tiên, nàng ta đã ở một bên trào phúng.

Nếu không phải đã có ấn tượng, thì có lẽ hắn đã bị bộ dạng dịu ngoan của nàng lừa bịp. Cổ Đình Tây lấy một cây hồ lô ngào đường xuyên bằng tăm tre đưa tới trước mặt Đường Lan Thanh, bình thản nói " ta đã chọn được đội hữu hợp tác, hơn nữa ngươi cũng biết lớp 12 chương trình học gấp gáp, thật sự là không tiện."

Đường Lan Thanh ngẩng đầu, buông muỗng xuống cầm lấy, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.

Cổ Đình Tây nhíu nhíu mày, huơ huơ cằm ý bảo nàng ăn trước đi.

"Như vậy a..." Vệ Quân Thư trầm ngâm một tiếng, đem hành động của bọn họ thu vào trong mắt "thực sự là tiếc nuối a, có thể làm cho học trưởng trong thời gian ngắn tán thành làm đội hữu, làm cho ta đối với người kia có chút hiếu kỳ.

Cổ Đình Tây chỉ cười cười không nói, Cố Hoài Cẩn dư quang liếc về phía Đường Lan Thanh, thấy tay nàng đang có dấu hiệu run rẩy. Đưa tay nắm chặt lấy cánh tay phải của nàng, trên cánh tay cảm xúc lạnh lẽo cùng run run làm cho nàng nghiêng đầu nhìn về phía Đường Lan Thanh.

Xúc cảm trên tay khiến Đường Lan Thanh kinh ngạc quay đầu, thấy Cố Hoài Cẩn vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, nàng chỉ cười cười, vỗ vỗ cánh tay Cố Hoài Cẩn sau đó đem bàn tay nắm chặt của nàng đẩy trở về.

Đường Lan Thanh ngẩng đầu, Vệ Quân Thư hiện tại mới nhìn thấy dung mạo của nàng rõ ràng, trong đầu nhớ lại ký ức quãng thời gian trước kia, nàng ta thật giống cái nữ hài khiến cho Cố Hoài Cẩn cùng nàng ta rời đi, bỏ lại hắn ở đầu đường "chúng ta có phải đã gặp nhau? Ngươi tên gì?"

Đường Lan Thanh quay đầu liếc mắt nhìn hắn, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến lời hắn nói mà tiếp tục thưởng thức phần hồ lô chưa ăn xong, có người đã từng nói ăn đồ ngọt sẽ giúp cho tâm trạng tốt lên.

Đối phương một chút phản ứng cũng không có làm cho Vệ Quân Thư cảm thấy mất mặt, nghĩ tới hình tượng của bản thân, hắn kiềm chế tức giận nói tiếp "nữ sinh bên cạnh Cố Hoài Cẩn, ta đang nói với ngươi, tại sao không nhìn ta nha."

Đường Lan Thanh một lần nữa không thèm đáp lời, cánh tay phải của nàng liên tục run rẩy khiến cho tâm tình Đường Lan Thanh càng thêm buồn bực.

"Ngươi là người câm hay là người điếc, ta hỏi ngươi không biết trả lời sao?" Chút nhẫn nại cuối cùng cũng biến mất, Vệ Quân Thư trên mặt mang theo tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Ăn xong miếng hồ lô ngào đường cuối cùng, Đường Lan Thanh cầm khăn giấy lau miệng "ăn không nói, ngủ không nói, trong nhà ngươi không dạy ngươi sao, giáo viên ngươi không dạy ngươi à?"

"Thật có lỗi, ta ăn no, mọi người từ từ ăn." Dứt lời, Đường Lan Thanh đem tay phải nhét vào túi quần sau đó đứng dậy rời đi.

Cố Hoài Cẩn mí mắt hạ xuống, nàng cũng đặt đũa xuống đem thức ăn đưa tới chỗ Diệp Hoan, đến bên người nàng cúi đầu nói câu gì đó, sau đó đối với những người khác nói nói "chậm dùng***"

***ăn từ từ, chậm rãi.

Nói xong nàng liền vội vã đuổi theo Đường Lan Thanh.

Một bữa trưa nguyên bản vui vẻ lại bị hai vị khách không mời mà đến phá hoại, hai người đi rồi, bữa trưa này kết thúc nhất định cũng không vui vẻ gì.

Bởi vì câu nói sau cùng quá không đúng mực.

Sau đó liên tiếp có người rời khỏi bàn ăn. Lưu lại hai huynh muội Vệ gia ngồi tại chỗ giương mắt nhìn.

"Ca..." Vệ Tinh oán giận gọi "ngươi coi hắn...Cổ Đình Tây nếu không chịu giúp ta thì sao a."

"Hừ!" Lạnh rên một tiếng, Vệ Quân Thư cúi đầu không để người khác nhìn thấy biểu hiện hung tàn của mình "thì để ba cùng trường học nói một tiếng, quyên ít tiền, họ Cổ kia cũng không thể không giúp ngươi."

Vệ Tinh nghe ca ca chính mình nói vậy, cũng đành thôi, căm giận đâʍ ɦộp đồ ăn trước mặt.

Cũng không biết Đường Lan Thanh có chỗ nào tốt, dĩ nhiên bên người nàng nhiều người vây quanh xoay chuyển như vậy, sớm muộn– – những thứ Đường Lan Thanh có, nàng đều sẽ đoạt lại, chờ xem.

Diệp Hoan bởi vì đoàn ủy có việc, nên ra căn tin thì cùng hai người nói tạm biệt. Cổ Đình Tây nhìn Thải một cô nương gia*** cũng không thể để nàng một thân một mình trở về nên theo nàng cùng nhau đi.

***cô gái

"Ngươi cùng..." suy nghĩ một chút, Thải không biết nên gọi ba chữ "Đường Lan Thanh" hay nên gọi hai chữ kia, nhưng nhận ra được hai người cũng mới quen biết không bao lâu nên lựa chọn cái ở trước "ngươi cùng Đường Lan Thanh quen biết rất lâu rồi sao?"

"Không, khai giảng mới quen biết."

Kinh ngạc nhìn hắn một chút, Thải đột nhiên cười ra tiếng "nhìn các người trêu chọc đùa giỡn lẫn nhau, ta còn tưởng rằng hai ngươi đã quen biết rất lâu rồi."

"Có cảm giác đã quen nhau từ lâu rồi, rất kỳ diệu, hơn nữa ngươi không cảm thấy nàng có lúc rất hấp dẫn người ta sao?"

"Đúng vậy."

Nhân vật chính bị bọn họ thảo luận trong miệng, hoàn toàn không biết chính mình đang bị người nghị luận, nàng hiện tại đang liên tục bước nhanh về phía cổng trường.

"Đường Lan Thanh, ngươi đứng lại cho ta!" Cố Hoài Cẩn vất vả lắm mới đuổi kịp nàng, ở thời điểm hai người còn chút khoảng cách thì hô lên.

Nghe được tiếng la quen thuộc, Đường Lan Thanh theo bản năng mà ngừng chân, nhưng tay phải run rẩy càng nhiều khiến trong lòng nàng càng thêm buồn bực "bang chủ đại nhân, ta muốn trở về ngủ trưa."

"Ta và người cùng nhau trở về." Cố Hoài Cẩn tựa như cơn gió hai ba bước đến bên người Đường Lan Thanh, đem tay phải bên trong túi của nàng rút ra, cùng nàng nắm tay, mười ngón giao khấu***tay còn lại xoa xoa cánh tay Đường Lan Thanh.

***ngón tay đan vào nhau

Dọc theo đường đi, Cố Hoài Cẩn cũng không có hỏi nàng nguyên nhân, chỉ lẳng lặng mà bồi tiếp nàng. Ai cũng có bí mật của chính mình, nàng muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói chính mình cũng không cần thiết phải bức bách*** hiện tại quan trọng nhất chính là tâm tình của nàng có thể bình phục, tỉnh táo lại.

***ép buộc

Thẳng thắn mà nói, nhìn dáng dấp của nàng như vậy, chính mình trong lòng cũng không dễ chịu gì, cho dù không thể chia sẻ, ở một bên làm bạn với nàng cũng tốt.

Đau lòng, cảm giác này trong lúc nhất thời mà vô tình hiện ra.

Về đến nhà, Đường Lan Thanh buông bàn tay đang nắm lấy nhau ra, nàng nhanh chóng vọt vào nhà tắm trong phòng ngủ, thời điểm Cố Hoài Cẩn đi vào liền nghe được tiếng nước chảy ào ào, lông mày nàng nhăn lại "ngươi không sao chứ."

"Không có chuyện gì, ngươi nếu muốn ngủ trưa thì thay đổi quần áo đi, áo ngủ ta giặt sạch phơi ở sân thượng đó."

Trong phòng tắm âm thanh bình tĩnh đáp lại để cho Cố Hoài Cẩn an tâm chút ít, nàng đi lấy áo ngủ thay bộ đồng phục học sinh ra sau đó đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Tiếng "tất..tất...tốt..tốt" cùng tiếng mở cửa từ phía sau vang lên cũng không khiến nàng xoay người, Đường Lan Thanh đem mặt kề sát trên tấm lưng đơn bạc của nàng, lẩm bẩm nói "Cố Hoài Cẩn..."

"Hả?"

Lỗ tai có thể nghe được tiếng tim đập "thình thịch" của người kia khiến Đường Lan Thanh càng thêm xiết chặt, phảng phất giống như chỉ có làm như vậy mới có thể cảm nhận được Cố Hoài Cẩn chân thực đang ở bên cạnh mình "Cố Hoài Cẩn..."

"Ừm."

Khoé miệng giương lên, trái tim đập rộn ràng vì được người yêu đáp lại cũng dần bình ổn xuống, Đường Lan Thanh hai tay đặt trên eo nàng ôm chặt, trầm giọng nói "Cẩn."

Âm điệu cùng tối hôm qua giống nhau khiến tâm Cố Hoài Cẩn không khỏi nhảy lên, muốn tránh thoát khỏi vòng tay nàng nhưng lại sợ tâm tình của nàng sẽ càng không tốt, nên đành mặc kệ nàng ôm lấy chính mình "ừm, có ngủ hay không?"

"Chờ một chút." Cơ hội hiếm có như vậy, Đường Lan Thanh cũng không muốn bỏ lỡ.

"Ngươi buổi chiều không phải còn có cuộc thi sao, còn không mau nghỉ ngơi tốt đi."

"Làm sao như biết?" Nghe vậy, Đường Lan Thanh buông nàng ra, xoay người nàng lại, làm cho nàng cùng chính mình đối mặt.

"Ngươi cho rằng ta ở trường làm việc, một chút chuyện nhỏ này cũng không biết được sao?"

"Ồ..."

"Ngươi dám thi trượt thử xem, thành tích không tốt đừng nghĩ chạm vào máy tính."

"Sẽ không, nếu như không thi được trong mười vị trí đầu lớp, ta mua cho ngươi một tuần bữa sáng, đồng thời cũng không chạm vào máy tính." Dáng vẻ như đã định liệu trước của Đường Lan Thanh khiến Cố Hoài Cẩn rất muốn đánh đòn nàng.

"Năm vị trí đầu lớp."

Khoé miệng co giật, Đường Lan Thanh đối với yêu cầu không từ đạo lý của của Cố Hoài Cẩn rất là bất đắc dĩ, nhưng mà thôi dù sao chính mình cũng đạt được chỗ tốt "được rồi, nếu như ta thi được năm vị trí đầu, ngươi cùng ta ngủ trưa một tuần."

"Được."

"Một lời đã định." Dứt lời, Đường Lan Thanh ấu trĩ duỗi ngón tay út ra trước mặt Cố Hoài Cẩn, ra hiệu nàng ngoéo tay...

Nhưng mà, Đường Lan Thanh lẽ ra là một người hai mươi sáu tuổi, hành vi ấu trĩ như vậy nàng cũng làm được.... Thật sự là....

(Cạn lời với thím ấy rồi (⌣_⌣”))

Hai người định ra một ước định, sau đó Đường Lan Thanh vào phòng tắm thay áo ngủ xong liền bò lên giường cùng nằm với Cố Hoài Cẩn. Nàng khoé miệng cong lên ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành, buổi chiều dùng tinh thần nâng lên gấp trăm lần đi vào trường thi, so với buổi sáng tinh thần uể oải ngủ gà ngủ gật hoàn toàn cách nhau một trời một vực.

Một sinh viên tài cao tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng cho dù phải làm bài thi sơ trung, vẫn là nên thi một lần. Dù sao phải bắt cho bằng được điều kiện Cố Hoài Cẩn bồi tiếp chính mình ngủ trưa một tuần.

Nàng đột nhiên thấy cảm kích vì chính mình có được hai mươi sáu năm ký ức, tuy rằng chỉ là một ít vụn vặt nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không.

Cố gia đại trạch bên trong phòng khách, quản gia cung kính mà đứng sau chủ nhân "phu nhân, tiểu thư buổi trưa vào gian nhà kia."

"Không đi ra?"

"Thời gian nghỉ trưa không có ra ngoài, buổi chiều trước khi đến trường đã cùng khách thuê đi ra gian nhà đó."

"Hoan nha đầu ở đó?"

"Không có ở."

"Tiếp tục quan sát, lui ra đi."

"Vâng."

Cố mẫu năm ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn, cùng động tác hôm qua của Cố Hoài Cẩn quả thực giống như một khuôn mẫu khắc ra, nàng lãnh đạm quét mắt nhìn vài trang tài liệu điều tra rất ít trên bàn, hờ hững cầm lấy sau đó đem chúng nó vào máy hủy để chúng toàn bộ biến mất.

(Tui gần thi rồi nên sẽ đăng hơi chậm, mí thím thông cảm nha ^^)