Chương 1: Anh hùng cứu mỹ nhân (1379)

Vào đầu mùa xuân ở Long Thành, hoa anh đào nở rộ trên con đường trong ngõ Quan Tây, cùng với màn đêm mềm mại mơ hồ, cánh hoa lả tả rơi xuống, nơi xa một đám thiếu niên phi xe máy phóng vọt qua.

Một tiếng phanh gấp bén nhọn vang lên, chàng trai dừng lại bên cạnh cây anh đào, những người phía sau cũng xuống xe, anh cởi mũ bảo hiểm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong bóng đêm thêm chút dã tính và dụ hoặc.

“Thẩm đại công tử, không phải nói đi đến chân núi sao?” Thiếu niên phía sau không cao bằng anh, nhưng cũng thanh tú, hắn nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn, “Mới có năm cây số, không vui chút nào.”

“Này...” Thẩm Hàn Chu cố ý hạ giọng, ngũ quan anh cực kỳ tinh xảo, giữa hai hàng lông mày hiện lên chút kiêu ngạo, “Hôm nay tớ mệt rồi, muốn trở về ngủ, hôm nào nói sau.”

“Vất vả lắm mới cùng nhau đua xe, cậu nói đi là đi à?” Một tên mập khác cởi mũ bảo hiểm ra, phun một câu thô tục, “Thẩm Hàn Chu, hai năm không gặp, sao cậu đã nhát gan thành cái dạng chim này rồi?”

“Lão Trương, cậu nói như vậy không biết xấu hổ à?” Anh khoanh tay đứng dựa vào gốc cây, gió nhẹ thổi bay tà áo sơ mi rộng thùng thình, thấp thoáng có thể thấy dáng người mảnh khảnh.

“Cậu mang phụ nữ tới, chúng ta chơi như thế nào?” Khớp xương rõ ràng của anh kẹp điếu thuốc, sau khi châm lửa thì nheo mắt lại, lười biếng nhìn cô gái mặc váy ngắn bên cạnh Trương Dũng.

“Không tồi, khi nào?”

“Cậu đừng có ý gì đó.” Trương Dũng lập tức đứng chắn trước mặt bạn gái, “Theo đuổi nửa năm mới được đấy, đây là bảo bối của tớ.”

“Tự mình đa tình.” Thẩm Hàn Chu cười chế nhạo, tắt điếu thuốc trong tay, nhìn về phía xa xăm, “Nhưng mà nói thật, hôm nay chơi cả ngày rồi, ngày mai quán bar khai trương, lười đến mở rồi, quay về thôi.”

“Cậu cái người này sao càng ngày càng nhàm chán vậy.” Lâm Tinh Vũ làm bộ muốn đấm anh một cái, “Ông đây chính là trốn học ra ngoài đó.”

“Nhưng tớ đâu bảo cậu trốn học đâu.” Thẩm Hàn Chu đối với ánh mắt phẫn nộ của hắn mặt không đổi sắc, thậm chí còn có ý tứ muốn xem kịch vui, “Muốn đánh nhau đúng không, cậu thua thì làm sao bây giờ?”

Lâm Tinh Vũ tức giận không làm gì được, vừa mới chuẩn bị đánh trả thì giọng nói của một người đàn ông cách đó không xa khiến hắn chú ý.

Dáng người mập mạp như là người trung niên, một trái một phải, ở giữa là một cô gái nhỏ, Lâm Tinh Vũ vỗ vỗ vai Thẩm Hàn Chu, mặt mày hớn hở nói, “Nhìn xem.”

Thẩm Hàn Chu nhìn theo hướng hắn chỉ, hai người nắm lấy hai cánh tay cô gái kéo về phía trước, cô gái cúi đầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, Thẩm Hàn Chu có thể nhìn thấy được từ bước chân kéo lê của cô, cô không tình nguyện.

“Làm gì vậy?” Anh ném tàn thuốc xuống, dứt khoát đi về phía trước, cao giọng lên mấy bậc, hai người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy là mấy thằng trẻ ranh, mặt lộ ra vẻ giận dữ nói:

“Không phải việc của mày, trẻ ranh cút ngay!”

Vừa dứt lời, bọn họ liền bước nhanh hơn, cô gái cố hết sức đi theo phía sau, phát ra tiếng nức nở nhỏ, Thẩm Hàn Chu không thèm đếm xỉa đến, nhặt mũ bảo hiểm lên đập bọn họ.

Một tên bị đánh trúng đầu, bộ mặt dữ tợn trợn tròn hai mắt như sắp xé Thẩm Hàn Chu thành từng mảnh, “Con mẹ nó, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ đúng không!” Hắn xắn tay áo đi về phía Thẩm Hàn Chu, còn chưa tới trước mặt anh đã bị Lâm Tinh Vũ đá một cái, ngã trên mặt đất.

“Đại gia, chúng tôi không phải trẻ ranh.” Lâm Tinh Vũ gắt gao ấn hắn trên mặt đất, lại hung hăng đá một cái, “Hơn nữa cũng không phải dễ chọc đâu.”

Người còn lại hất cô gái ra xoay người bỏ chạy, Thẩm Hàn Chu nháy mắt ra hiệu, bọn Trương Dũng cùng nhau xông lên túm lấy cổ áo hắn.

“Chúng mày đừng không biết tốt xấu!” Hai người này tuy rằng bị khống chế nhưng vẫn ngoan cố, “Tao gọi cảnh sát tới.”

“Yo.”

Thẩm Hàn Chu dẫm lên lưng người đàn ông đang nằm sấp, trịnh thượng nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy khinh thường và giễu cợt.

“Gọi đi.”

“Các người lừa bán cô gái nhỏ, cảnh sát sẽ không bắt sao?”

“Lão Trương.” Anh ném bao Marlboro cho Trương Dũng, “Không phải nói chơi chưa đủ sao, hai người này cho các cậu vui vẻ một chút.”

Nói xong, anh không quay đầu lại mà đi về phía trước, cho đến khi đến gần cô gái đang cuộn tròn ven đường, anh mới cúi xuống, dùng giọng nói dịu dàng hiếm có, “Không sao rồi.”

...

“Cảm ơn.”

Cô gái chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú tái nhợt, trái tim yên lặng đã lâu của Thẩm Hàn Chu bỗng chốc đập mạnh.

Ba tháng trước, anh mới dọn đến nơi này, hình như thường xuyên nhìn thấy cô.

Thẩm Hàn Chu ở tại tiểu khu của người giàu có của Long Thành – Thiên Quận Hoa Phủ, cách đường cái chính là dãy nhà cho thuê giá rẻ do chính phủ tài trợ. Mỗi lần đi ngang qua, dường như anh đều có thể thấy cô.

Anh làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, buổi tối thường thức trắng đêm, ngủ đến bốn năm giờ chiều mới rời giường ăn cơm, thời điểm ra ngoài luôn có thể nhìn thấy cô gái cầm một cây quải trượng, một mình mờ mịt đi trên đường.

Cô dường như đi ra từ hướng của trung học Thanh Hà, mỗi khi Thẩm Hàn Chu nhìn thấy cô luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, dường như cô chưa từng có bạn bẻ, cũng chưa từng có người đưa đón.

“Em.” Anh nhìn vào đôi mắt đẹp nhưng không có tiêu cự của cô gái, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Cô gái chạm vào chiếc cột đá bên cạnh rồi đỡ vào nó đứng lên, tay sờ soạng một lúc rồi ngượng ngùng cười:

“Ngại quá, anh có thể giúp em tìm cây gậy của em không? Em không nhìn thấy.”

“À.” Thẩm Hàn Chu lập tức phản ứng lại, nhìn quanh nói, “Không có.”

“Nếu không để anh đưa em về nhà đi.” Anh cứng ngắc hỏi cô, Thẩm Hàn Chu nhìn vừa ngầu lại hấp dẫn, nhưng thực tế từ nhỏ đến lớn cũng chưa một mình ở chung với con gái được mấy lần, cho dù những cô gái ái mộ anh nhiều đếm không xuể, nhưng anh luôn chê bọn họ phiền toái mà phớt lờ đi.

“...” Cô gái cau mày, có chút khó xử, cằm cô vừa nhỏ lại nhọn, đôi mắt trong veo đầy ánh sao trong con ngươi, giống như một con bướm sinh động.

Đáng tiếc là cô không nhìn thấy được, điều này khiến Thẩm Hàn Chu có chút cảm khái, cô vốn là một cô gái rất xinh đẹp.

“Đừng sợ, anh không phải người xấu.” Thẩm Hàn Chu vừa nói xong liền cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này, cô gái hơi nhếch khóe môi, lễ phép từ chối, “Nhà em cách nơi này không xa, em nhớ đường về mà.”